Tối hôm nay hắn mặc một bộ đồ tây màu đen, nhìn qua rất có khí chất soái ca, bất quá trong mắt Diệp Thiếu Dương, chỉ có hai chữ: Làm màu.

“Diệp sư huynh cũng ở đây à.”

Lăng Vũ Hiên nhìn Diệp Thiếu Dương mỉm cười.

Diệp Thiếu Dương không để ý đến hắn, trong lòng khó hiểu, cái tên tiểu tử mặt trắng này, đã tối thế này còn tới tìm Nhuế Lãnh Ngọc, có ý đồ gì à? Bỗng nhiên nhớ tới, Nhuế Lãnh Ngọc đã từng nói, trước kia hắn cũng theo đuổi cô…… “Ta đợi muội đã lâu rồi, sao gọi điện thoại muội không bắt máy?”

Lăng Vũ Hiên chăm chú nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, trong thanh âm còn mang theo một chút trách cứ thân mật.

“Muội có biết hay không, ta rất lo lắng cho muội.”

Diệp Thiếu Dương đang trong lòng có ngọn lửa nhỏ chay lên, vừa nghe hắn nói vậy liềnn bùng lên thành lửa lớn tận trời.

“Ngươi lo lắng cho ta làm gì, ta cũng không cần ngươi phải lo lắng.”

Nhuế Lãnh Ngọc ngữ khí lạnh lùng, khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy an tâm phần nào.

“Như Nhứ đâu?”

“Cô ấy đã đi phía nam, lấy một đám pháp dược mà này tự mình đặt.”

Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm quả nhiên Liễu Như Nhứ không ở đây, cho nên mới đến tận cửa để quấy rầy mình.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

“Chúng ta đã xác định được phạm vi Yêu vương xuất thế, ta cố ý tới tìm muội, muốn cùng ta đi điều tra.”

Lâm Vũ Hiên nói.

Nhuế Lãnh Ngọc ngữ khí không đổi, nói: “Ngươi có lòng vậy sao, đến lúc đó không sợ ta đoạt mất nội đan à?”

Lăng Vũ Hiên cười cười, “Ta biết muội vì truy bắt Yêu vương, đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực, đương nhiên muốn chia sẻ với đồ tốt với muội, dù sao cũng là người một nhà.

Đi thôi, đám người đó đã đợi một lúc rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc do dự một chút, quay sang nhìn Diệp Thiếu Dương, “Ngươi có đi không?”

“Đi, sao lại không đi.”

Lăng Vũ Hiên cười nói: “Diệp sư huynh cũng muốn chia một chén canh sao?”

“Yêu vương của nhà ngươi à?”

Diệp Thiếu Dương hỏi ngược lại, thực tế hắn chẳng có hứng thú gì với đại yêu, hắn chỉ muốn đi bảo hộ Nhuế Lãnh Ngọc, hơn nữa nhất định không thể để Nhuế Lãnh Ngọc đơn độc mà ở bên cạnh cái tên gia hỏa cần chú ý này.

“Yêu vương không phải của ta, nhưng đến lúc đó ai có thể đoạt được nội đan, thì còn xem bản lĩnh của mình.”

Lăng Vũ Hiên nói.

“Ngươi cứ tìm được đã rồi mới nói.”

Diệp Thiếu Dương không muốn tranh miệng lưỡi với hắn.

Ngoài cửa có chiếc Bentley mà ban ngày Lăng Vũ Hiên đã lái tới, hắn lập tức kéo cửa ghế phụ cho Nhuế Lãnh Ngọc, sau đó nói với Diệp Thiếu Dương: “Ngươi ngồi phía sau đi.”

Diệp Thiếu Dương buồn bực mà lên xe.

Dọc đường đi, Lăng Vũ Hiên không ngừng tán dóc với Nhuế Lãnh Ngọc, nào là mình đã tập hợp pháp sư các đại môn phái như thế nào, rồi liên kết từng bè phái thành một đội ngũ có kỷ luật nghiêm túc, trong lời nói lộ vẻ mọi chuyện đều nằm trong khống chế của hắn.

“Đám người này phối hợp với nhau, cuối cùng cũng xác định được trong phạm vi năm km, đêm nay ta muốn làm phép, dùng Ngũ Quỷ Đồng Tâm Trận, tìm ra vị trí chính xác”

Diệp Thiếu Dương tâm thần chấn động, Ngũ Quỷ Đồng Tâm Trận, là pháp thuật tương đối cao thâm của Đạo gia, dùng phù chú sai khiến quỷ hồn, kích phát năng lực cảm giác nhạy bén của bọn chúng, tìm kiếm nơi tập kết âm khí xung quanh.

Nhưng để sử dụng Ngũ Quỷ Đồng Tâm Trận, rất là hao phí rất nhiều pháp lực, chỉ người có bài vị Thiên sư trở lên mới có thể thi triển.

Nếu Lăng Vũ Hiên dùng Ngũ Quỷ Đồng Tâm Trận, chứng tỏ tu vi của hắn ít nhất cũng là Thiên sư.

Với tuổi này của hắn, đột phá được bài vị Thiên sư, dù là trong lịch sử lâu dài của Đạo môn, cũng cực kỳ khó thấy, thảo nào hắn lại được danh hào “Kim Đồng”

Lăng Vũ Hiên thông qua kính chiếu hậu, nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười: “Với pháp lực của Diệp thiên sư, thi triển Ngũ Quỷ Đồng Tâm Trận, hẳn là không thành vấn đề chứ.”

Diệp Thiếu Dương làm như không nghe thấy, không muốn trả lời cái vấn đề ấu trĩ như vậy.

Ngừng lại một lúc, Lâm Vũ Hiên hỏi: “Diệp sư huynh, Đạo Phong sư huynh rốt cuộc đã đi đâu rồi, ngươi có biết hay không?”

Diệp Thiếu Dương thông qua qua kính chiếu hậu, nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi hỏi huynh ấy làm gì?”

“Năm đó lúc hắn nổi danh nhất Đạo môn, đáng tiếc là ta còn nhỏ, không thể theo kịp, sau khi ta học thành tài trở về, thì không biết hắn đã đi đâu, ta thật sự rất muốn gặp hắn một lần, đàm kinh luận đạo……”

“Đạo Phong chưa bao giờ cùng người khác luận đạo.”

Cái tên điên khùng này, căn bản là không biết sợ là gì.

Diệp Thiếu Dương thậm chí còn hoài nghi hắn có thể hay đọc hoàn chỉnh một chương Đạo kinh không nữa là.

“Vậy thì đấu pháp.”

Lăng Vũ Hiên nói, “Ta rất muốn mở mang kiến thức một chút, xem cái gọi là ‘ Nhân gian Đạo thần ’, đến tột cùng có bao nhiều cường đại.”

Diệp Thiếu Dương liền bật cười lên.

Lăng Vũ Hiên nói: “Rất buồn cười à?”

“Thật sự rất buồn cười, xin lỗi ta nhịn không được.”

Diệp Thiếu Dương xua xua tay, “Ta thực không biết, ngươi lấy đâu ra dũng khí như vậy.”

“Ngươi cảm thấy ta sẽ thua thảm vì hắn sao?”

Lăng Vũ Hiên không cho là đúng, “Phàm là nhân vật biến mất một khoảng thời gian, đều được nói là rất thần kỳ, nhưng thực tế chưa chắc đã lợi hại như vậy.”

“Uhm, ta cũng thật là hy vọng ngươi có cơ hội đánh với huynh ấy một trận,”

Diệp Thiếu Dương nói, “Thế nhưng quan trọng là huynh ấy nguyện ý động thủ cùng ngươi không đã.”

Lăng Vũ Hiên cười nhạt, tỏ ý coi thường.

Ô tô ra khỏi nội thành, tới một vùng sơn dã, theo đường mòn vòng quanh mà lên tận đỉnh núi, dừng lại trước một bãi đất trống.

Sau khi xuống xe, bảy tám người lập tức tiến lên, tươi cười chào đón Lâm Vũ Hiên.

“Lâm sư huynh sao bây giờ mới đến, chúng ta đã đợi được một lúc rồi.”

Một người trẻ tuổi nói, nhưng nghe giọng không hề có chút ý trách cứ nào.

“Ta đi đón một người bạn,”

Lâm Vũ Hiên chỉ vào Nhuế Lãnh Ngọc đang ở phía sau, giới thiệu, “Vị này chính là đệ tử đích truyền của Nhất Cốc đại sư, Nhuế Lãnh Ngọc, ta từng có vinh hạnh được học tập với Nhất Cốc đại sư một đoạn thời gian, cho nên cô ấy cũng coi như là sư muội của ta.”

Sau đó lại bảo bọn họ từng người một giới thiệu.

Diệp Thiếu Dương đứng bên cạnh nghe, thấy Đạo Phật hai nhà đều có, Bát Quái Môn, Thiên Đạo Tông, Linh Ẩn Tự…… Đều là một số đệ tử trẻ tuổi của mấy môn phái nhỏ, lớn nhất cũng không quá ba mươi tuổi Phía sau đám pháp sư trẻ tuổi, còn có hai người đang đứng, đều khoảng bốn mươi tuổi, một Phật một Đạo.

Là đệ tử của Long Hổ Sơn và Cửu Hoa Sơn, trên người có linh khí toát ra, chứng tỏ pháp lực không yếu.

“Thiếu chút nữa đã quên, ta còn mời thêm cả Mao Sơn Diệp Thiếu Dương sư huynh đến hỗ trợ.”

Lâm Vũ Hiên xoay người giới thiệu về Diệp Thiếu Dương, “Trong mấy năm ta du học nước ngoài, Diệp sư huynh đây đã có được thanh danh rất lớn trong giới Pháp Thuật, các ngươi có lẽ đã nghe qua, lần này Diệp sư huynh có thể tới trợ giúp chúng ta, cũng là một trợ lực không nhỏ”

Đám người chào hỏi qua loa Diệp Thiếu Dương, thái độ thực lãnh đạm.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã biết, mấy gia hỏa này đều là tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên, tựa hồ đã biết ân oán giữa hai người bọn họ, một tên quay sang Lăng Vũ Hiên giọng điệu vuốt mông ngựa nói: “Có Lăng sư huynh ở đây, hoàn toàn có thể khống chế cục diện, căn bản không cần bất kỳ kẻ nào hỗ trợ, lại còn phải mắc nợ nhân tình.”

Một tên khác nói: “Đúng vậy Lăng sư huynh, lần này ngươi dẫn dắt chúng ta tru sát Yêu vương, nhất định sẽ làm chấn động giới Pháp Thuật, danh hiệu Đệ nhất đệ tử Đạo môn, nhất định sẽ là của ngươi.”

Diệp Thiếu Dương thầm cười lạnh, không nghĩ sẽ tranh luận với mấy kẻ ngốc này.

“Diệp sư điệt.”

Vị đạo sĩ khoảng bốn mươi tuổi kia tiến lên, chắp tay thi lễ, ”

Lúc trước từ biệt, không nghĩ tới lại gặp mặt tại nơi này.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, quan sát một hồi, thấy cũng có chút quen thuộc, nhưng lại không nhận ra, cũng đáp lễ, nói: “Sư thúc biết ta à?”

“Khi ngươi xông lên Long Hổ Sơn, đấu pháp với sư thúc Đạo Uyên chân nhân của ta, ngày ấy ta cũng ở đó, chỉ là địa vị hơi thấp, Diệp sư điệt không nhận ra mà thôi.

Bần đạo Đạo hiệu Long Dương, bài vị Chân nhân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play