Diệp Thiếu Dương trong lòng cười lạnh, người này nói chuyện cũng thật là lòng vòng, hỏi: “Sau đó ngươi giống như mất tích, đi đâu thế?”

“Mấy năm nay, ta đi thăm các gia tộc Đại vu thuật, Âm dương thuật ở Đông Nam Á, thậm chí còn tới cả La Mã, tìm kiếm hậu nhân của Đại Tế Tư, học thêm rất nhiều tri thức.”

Lăng Vũ Hiên chậm rãi nói, “Ta mới vừa về nước, nghe thấy nhiều người nhắc tới ngươi, dường như đã coi ngươi là đệ tử đứng đầu trong Đạo môn, điều này chứng tỏ mấy năm nay ngươi cũng nỗ lực tu hành, hậu phát tiên chí đó.”

Diệp Thiếu Dương nghe thấy thế, coi như hiểu rõ, gia hỏa này cố ý tới phá rối đây mà, nghiêng đầu cười nói: “Vậy thì ngươi sai rồi, mấy năm nay ta cũng không làm gì hết, hàng ngày đều ăn chơi khắp nơi, đệ nhất đệ nhị, đều là do người khác nói, không liên quan gì đến ta, ngươi thích thì cứ đi mà nhận lấy, ta không có hứng thú.”

Ánh mắt Liễu Như Nhứ toát ra một tia khinh thường, liếc nhìn hắn một cái.

Lăng Vũ Hiên nhìn Diệp Thiếu Dương mặt mũi đầy bụi bẩn, quần áo dính đầy mạng nhện, tay còn nắm một cái thỏi bạc, khẽ nhếch miệng cười, “Nghe ngươi nói vậy, lại thêm cái bộ dáng này, đích thực có chút siêu phàm thoát tục, ta càng có hứng thú tìm hiểu.”

“Các người là ai, tới đây làm gì?”

Tiểu Mã hai tay chống nạnh, tiến lên phía trước một bước, híp mắt nhìn Lăng Vũ Hiên.

“Đây là nhà ta, ta có nói để các người vào chưa, mau đi nhanh đi, bằng không ta báo cảnh sát đó.”

Liễu Như Nhứ sắc mặt trầm xuống, nói với Diệp Thiếu Dương: “Diệp Thiếu Dương, bằng hữu này của ngươi thực không có giáo dục!”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đây là nhà của hắn, nếu hắn bảo cô đi, không lý nào cô không đi, chẳng lẽ muốn ở lại làm nữ chủ nhân à?”

Tiểu Mã trừng mắt liếc Diệp Thiếu Dương: “Ngươi nói bậy cái gì thế, Tiểu Mã ca ta dù không có bạn gái, cũng không thể thấy nữ nhân là nhận đâu đó, ngươi tưởng ta là cái loại này heo mẹ à, ai cũng nhận là chủ nhân sao?”

Diệp Thiếu Dương gãi đầu nói: “ta sai rồi, xin lỗi nhé.”

“Ngươi, các ngươi!”

Liễu Như Nhứ tiến lên một bước, tay để bên hông, tựa hồ muốn xông vào đánh nhau.

Lăng Vũ Hiên vỗ vỗ vai cô ta, xoay người đi ra ngoài cửa, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương cười nhạt, “Ta sẽ ở lại Thạch Thành một thời gian, Diệp Thiếu Dương, ta có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với ngươi, chúng ta cứ chậm rãi mà chơi.”

“Không có thời gian.”

Liễu Như Nhứ có chút không cam lòng, lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Diệp Thiếu Dương, trước giờ chưa có người nào dám làm nhục ta như vậy!”

Diệp Thiếu Dương cũng không thèm nhìn cô ta, dùng sức đám Tiểu Mã một quyền, “Sao lại còn thỏi bạc, có bao nhiêu, giao hết ra đây!”

Nói rồi đẩy Tiểu Mã xuống sô pha, lục soát khắp người, Tiểu Mã liều mạng phản kháng, loạn thành một đoàn.

Liễu Như Nhứ tức giận dậm chân, kéo Lăng Vũ Hiên xuống lầu.

Nhuế Lãnh Ngọc tốt xấu gì cũng là người dẫn bọn họ tới, vì thế đưa bọn họ đi xuống.

“Ta còn tưởng Diệp Thiếu Dương xuất thân danh môn đại phái, là một quân tử khiêm nhường chứ, không ngờ hắn lại đáng khinh như vậy, quả thực là bại hoại của giới Pháp Thuật!”

Liễu Như Nhứ hận đến nghiến răng nghiến lợi, liếc xéo qua Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Nhuế tỷ tỷ sao lại có thể làm bạn với loại người như vậy!”

Nhuế Lãnh Ngọc khẽ mỉm cười, “Không tiễn, sau này sẽ liên lạc lại.”

Hai người Lăng Vũ Hiên ra khỏi tiểu khu, Lăng Vũ Hiên mở cửa chiếc Bentley, ngồi vào trong, nhưng không vội lái xe đi.

“Sư huynh, cái tên Diệp Thiếu Dương này, căn bản không đáng để huynh phải ra tay!”

Liễu Như ngồi trên xe nói, “Chỉ làm bẩn tay huynh mà thôi.”

Lăng Vũ Hiên khởi động máy, chậm rãi nói: “Mặc kệ hắn là quân tử hay tiểu nhân, lần này ta về nước, muốn đứng chân trong giới Pháp Thuật, thì nhất thiết phải đạp hắn xuống dưới chân, dẫm thật mạnh”

Nói xong dùng sức dẫm mạnh chân ga.

“Hai tên ngu ngốc lúc nãy, rốt cuộc là có địa vị gì?”

Tiểu Mã tò mò hỏi.

“Nữ thì ta không biết, còn nam chính là đệ tử Côn Luân Sơn, Lăng Vũ Hiên, mấy năm trước có gặp qua hắn một lần tại Long hoa hội của Đạo gia.”

“Côn Luân Sơn…… Chưa từng nghe ngươi nói qua, mau phổ biến kiến thức cho ta chút đi, còn Phổ Đà Sơn kia nữa, là môn phái nào.”

Tiểu Mã tóm chặt tay hắn mà dây dưa, “Tốt xấu gì ta cũng là Thiên sư, những tri thức này ta cũng cần biết một chút chứ.”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đành phải đơn giản giới thiệu với hắn: “Giới Pháp Thuật Giới có rất nhiều môn phái, chỉ là Đạo giáo thời xưa có vô số lưu phái, hiện tại đại bộ phận đã không còn tồn tại.

Mấy đại lưu phái chính tông nhất, được gọi là ‘Đạo gia Ngũ Đại Sơn Môn ’, đó là Mao Sơn, Long Hổ Sơn, Chung Nam Sơn, Côn Luân Sơn và Lao Sơn.”

“Thiên hạ Đạo sĩ xuất Chung Nam.

Chung Nam Sơn năm đó thực mạnh mẽ……”

Trần Lộ đột nhiên từ trong Âm Dương Kính chui ra, ngồi lên đùi Diệp Thiếu Dương, nói.

Diệp Thiếu Dương mau chóng đẩy cô ta xuống.

Trần Lộ u oán liếc Diệp Thiếu Dương một cái, tiếp đó mặt mày hớn hở nói với Tiểu Mã: “Tỷ tỷ ta sinh thời là đệ tử Càn Khôn môn, chính là một nhánh của Chung Nam Sơn, đáng tiếc sau này Chung Nam Sơn giải thể, không thể tiếp tục tồn tại tiếp nữa”

“Vẫn còn một nhánh đích truyền,”

Diệp Thiếu Dương nói, “Ta chưa thấy qua, nhưng có nghe sư phụ nói đến, Chung Nam Sơn chính tông không nhiều người lắm, nhưng thực lực rất cao cường, vẫn luôn ẩn thế không ra ngoài, cũng chẳng tiếp xúc với Đạo môn đồng đạo.”

Nhắc tới chuyện xưa trong Đạo môn, Trần Lộ cảm thấy rất hứng thú, chen ngang Diệp Thiếu Dương, dõng dạc nói: “Lao Sơn phái, hiện tại vẫn là một trong Đạo môn, nhưng pháp thuật đã xuống dốc rồi.

Côn Luân Sơn cũng là môn phái rất cổ xưa, thời kỳ hưng thịnh được coi là đứng đầu Đạo môn, thời vua Càn Long vì tham gia hoạt động của Thiên Địa Hội, cho nên đã bị Hoàng Đế diệt môn.

Một đám đệ tử đi vào núi sâu tránh họa, sau này ở luôn trong đó, không chịu xuất hiện nữa, giải phóng cũng không ra ngoài, tiếp theo thì không thấy động tĩnh gì nữa.”

“Không phải không có động tĩnh,”

Diệp Thiếu Dương tiếp tục câu chuyện, lúc này Nhuế Lãnh Ngọc đã quay trở lại, Diệp Thiếu Dương đang nói đến chỗ mấu chốt, nhìn nàng gật đầu, tiếp tục nói: “Côn Luân Sơn đứng đầu Ngũ đại long mạch, một nửa núi trong thiên hạ, đều cùng liền mạch với Côn Luân, Côn Luân Sơn luôn là nơi ẩn tu của vô số Đạo sĩ, đối với phong thuỷ định huyệt có tạo nghệ vô cùng, hơn nữa bọn họ đều muốn phản Thanh phục Minh.

Sau sự kiện thời Càn Long năm đó, có một nhóm đạo sĩ Côn Luân Sơn cấu kết với Thiên Địa Hội, dĩ nhiên muốn đào đứt long mạch Đại Thanh, sau này nghe nói cũng thành công tìm được long mạch, hình như là nằm dưới một tòa Đế Vương Lăng.

Tuy nhiên do gặp phải lệ quỷ hay đại yêu gì đó, đào long mạch không thành công, ngược lại người bị chết sạch, chỉ còn mấy đạo sĩ Côn Luân Sơn trốn thoát được.

Mấy người này sau đó dường như bị trúng phải thuật nguyền rủa, từ đó về sau, đại đệ tử của Côn Luân Sơn đều bị đột tử, hơn nữa thọ mệnh không dài, cho nên môn nhân thưa thớt, cũng không thể nào thu nạp đồ đệ.

Lăng Vũ Hiên này, nghe nói là một Đạo môn kỳ tài mà chưởng môn phái Công Luân Ngọc Cơ tử, trong một lần ở dân gian, tìm được.

Mục đích thu hắn làm đồ đệ, chính là muốn hắn học giỏi đạo pháp, tìm cách trừ bỏ lời nguyền trăm năm đối với phái Côn Luân.

Cho nên có thể nói, hắn chính là toàn bộ hy vọng của Côn Luân Sơn.”

“Trách không được tự đại như vậy,”

Tiểu Mã cau mày, “Bất quá tên này quá giả tạo, ta không thích, đúng rồi, hắn nói năm đó cùng ngươi luận võ, tình huống thế nào?”

“Là chuyện của năm năm trước, Đạo môn tổ chức Long hoa hội, mấy đại môn phái đều cử người tham dự, mục đích là để các đệ tử đời thứ hai cùng nhau luận bàn đấu pháp, so phù ấn, hắn cơ bản chính là trong vòng hai mươi chiêu thắng đối thủ, lúc ấy hắn đã làm chấn động toàn bộ Đạo môn, được xưng vô địch trong số đệ tử đời thứ hai.

Đương nhiên, khi đó Đạo Phong đã rời khỏi sư môn, nên không cùng hắn đánh, bằng không một giây đã dạy cho hắn cách làm người rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play