Tiểu Mã đi ở đằng trước, trên vai khiêng Toái Hồn Trượng, ở trong miệng ngậm điếu thuốc, bước đi nghênh ngang, nhìn qua rất là muốn bị đánh, cũng may phía sau bọn họ là một đội gần năm mươi người, trong đó quá phân nửa là cảnh sát, nếu có người dám đập Tiểu Mã, thật đúng là gặp quỷ.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại đám người đông đen, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng may bọn họ đi đường nhỏ, hơn nữa sắc trời đã tối, trên đường không có người qua lại, bằng không nhìn thấy cái cảnh như thế này, người dân không biết còn tưởng họ đi phá làng phá xóm.
Trước khi vào núi, Diệp Thiếu Dương bảo mọi người dừng lại, nương theo ánh trăng kiểm tra đội ngũ lại một lượt, để xác nhận một lần cuối cùng, đột nhiên phát hiện ra hai cảnh sát trung niên, đều khoảng hơn 50 tuổi, không khỏi giật mình cả kinh, nói: “Đại thúc, ngài vẫn là…… xử nam à?”
Tạ Vũ Tình đập hắn một cái, nói: “Nói bậy cái gì đó, con trai của họ cũng lớn hơn ngươi nữa, hai người bọn họ là do ta mời đến canh gác lối vào núi, miễn sao trong lúc chúng ta làm phép, lại có người đi nhầm lên núi.”
Diệp Thiếu Dương vội vàng xin lỗi, rồi cùng mọi người nói lại một lần những việc quan trọng cần chú ý, sau đó để hai người cảnh sát lớn tuổi kia ở lại đây, những người khác cùng nhau lên núi, đi tới một khoảng đất trống phía trước U linh lộ.
Mở to mắt nhìn lại, ánh trăng phản xạ mặt đã lát trên đường từng luồng ánh sáng trắng toát lạnh lẽo, hai hàng Kim Ti Hương Mộc bên đường cao chót vót, gió hạ ban đêm khẽ lay động, khiến người ta liên tưởng tới những cánh tay quỷ, tự hồ như đang vẫy gọi bọn họ…… Nhìn mọi thứ vô cùng yên tĩnh, trong lòng mọi người lập tức có áp lực nặng nề.
Tứ Bảo tách bốn mươi tám người này ra, giao cho bọn họ mỗi người một hạt Bồ Đề, “Lát nữa ngậm hạt Bồ Đề trong miệng, khi ta bảo các người đi, các người sẽ đi, bảo lui sẽ lui, bất kỳ ai nói gì cũng không được làm theo, đặc biệt phải nhớ không được mở miệng nói chuyện, một khi mở miệng dương khí sẽ thoát ra, âm khí nhập thể, các người sẽ hôn mê.”
Kỳ Thần khẩn trương hỏi: “Thì sẽ thế nào?”
“Chẳng sao cả, xong rồi về điều dưỡng sẽ không việc gì, bất quá khi một người bị thoát dương khí, uy lực của trận pháp lập tức sẽ giảm bớt một phần, ta cần các người tới làm gì, xong việc còn phải cứu các ngươi nữa à.”
Tiếp theo Tứ Bảo phân tổ cho mọi người, bốn mươi tám người chia làm bốn đội, mỗi đội mười hai người, trên dưới tương hỗ cho nhau, hình thành một chữ “Thập”
, mặt hướng về bốn phía, sau đó bảo Qua Qua, Tiểu Mã, Nhuế Lãnh Ngọc, Lâm Tam Sinh mỗi người dẫn đầu một đội, giao cho bọn họ mỗi người một chân đèn gấp bằng giấy, cầm trong tay.
Qua Qua có quỷ thân, đương nhiên không cần phải nói, Lâm Tam Sinh tu vi thâm hậu, đèn gấp bằng giấy cũng không nặng, hoàn toàn có thể cầm được.
Tiếp đó, Tứ Bảo tự mình đi vào giữa trận pháp, chắp tay trước ngực, chỉ cầm theo một chuỗi Phật châu, nhìn Diệp Thiếu Dương gật đầu.
“Tất cả phải xem ngươi rồi! Cố lên, ráng trụ vững!”
Diệp Thiếu Dương cười gượng một tiếng.
Đúng lúc này, trên đường lên núi ở xa chợt có hai luồng ánh sáng chiếu qua, sau đó là tiếng người đối thoại.
Không lâu sau, một cảnh sát chạy lên, báo lại với Tạ Vũ Tình, nói là hai cha con Ngô Nhạc Ý đã tới.
Tạ Vũ Tình hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
“Để cho bọn họ lên đây.”
Diệp Thiếu Dương nói.
Người cảnh sát kia quay lại dưới chân núi, một lát sau, hai cha con Ngô Nhạc Ý đi tới.
Ngô Nhạc Ý vẻ mặt nghiêm túc, nhìn qua có vẻ như đã già đi rất nhiều so với lần trước.
Ngô Từ Quân một tay đỡ ông ta, một tay cầm Phệ Hồn Pháp Trượng, trên mặt không biểu lộ chút gì, cũng không chào hỏi Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua pháp trượng, rồi ánh mắt chuyển qua Ngô Nhạc Ý, nói: “Nếu ông tới ngăn cản ta siêu độ Tử Nguyệt, vậy thì nên trở về đi.”
Ngô Nhạc Ý lắc đầu, đỡ vào tay con trai, cúi đầu vái Diệp Thiếu Dương một cái, chậm rãi nói: “Ta tới để nói lời cảm ơn, ta tin ngươi sẽ có cách thu phục Đồng Giáp Thi Vương, nàng đã phải chịu khổ ba mươi năm, cũng nên được giải thoát rồi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Câu này còn được.”
Ngô Nhạc Ý nói: “Lúc trước ta với nàng đã từng có một khoảng thời gian bên nhau, cũng muốn tới đưa nàng đoạn đường cuối cùng, nhớ trước đây……”
Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay, “Chuyện lúc trước của các người, ta không muốn nghe, ông nhớ tới là được rồi, có rất nhiều người đang chờ ta, sắp phải hành động, nếu ông muốn xem thì nên đứng xa một chút, đừng làm trở ngại chúng ta, được chứ?”
Ngô Nhạc Ý nói cảm ơn, bảo con trai đỡ mình tránh qua một bên.
Diệp Thiếu Dương nhìn Tứ Bảo gật đầu.
Tứ Bảo cúi đầu, bắt đầu tụng niệm kinh Phật, bố trí trận pháp, lệnh cho bốn đội dịch chuyển theo hướng khác nhau, lúc đầu bước chân mọi người còn có chút hỗn loạn, sau đó dưới sự chỉ huy của Tứ Bảo, đã dần chỉnh tề, bốn đội hợp lại với nhau, từ xa nhìn lại tựa như một chữ “Vạn”
đi động không ngừng.
Diệp Thiếu Dương không hiểu biết nhiều về trận pháp của Phật môn, cũng không nhìn kỹ, bảo mấy người Chu Tĩnh Như, Tạ Vũ Tình, Lão Quách tránh ra thật xa, tự bảo vệ tốt bản thân.
“Ngươi phải cẩn thận đó, không được phép xảy ra chuyện gì!”
Tạ Vũ Tình dặn dò.
“Chú ý an toàn, thấy không được thì phải đi ra, chỉ cần huynh không việc gì là được.”
Chu Tĩnh Như khẩn trương như sắp khóc đến nơi.
Diệp Thiếu Dương mỉm cười với hai nàng, rút ra Câu Hồn tác, mở một khe trên kết giới U linh lộ, nhẹ nhàng thổi tóc mái ở trước trán, rồi cùng Quả Cam chui vào bên trong.
Tiến vào U linh lộ, lập tức cảm thấy âm phong thổi phơ phất, lỗ chân lông toàn thân cũng cảm nhận được áp lực của oán khí, Quả Cam thân là đại yêu, cũng nhịn không được, run lên cầm cập.
Quả Cam lắc đầu, “Có Lão đại ở đây, ta không có sợ gì.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, tay cầm Câu Hồn tác lăng không vung ra, phát ra bang một tiếng, đánh tan âm khí xung quanh, ngang nhiên tiến sâu vào con đường.
Quả Cam gắt gao bám theo.
U linh lộ trên đường trống rỗng, Tử Nguyệt không xuất hiện, điều này cũng nằm trong dự đoán của Diệp Thiếu Dương, Tử Nguyệt nhất định cũng biết tin Lương Đạo Sinh đã chết, biết không còn ai chống lưng cho mình, lại nhìn thấy Diệp Thiếu Dương bày trận lớn như vậy, cho dù cô ta có tu vi thông thiên, cũng nhất định không muốn tự tìm đường chết.
“Lão đại, nữ quỷ đâu?”
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Cô ta cho rằng ta không biết động phủ của cô ta ở đâu, nên muốn ẩn trốn trong đó, đáng tiếc……”
Diệp Thiếu Dương đi đến cuối U linh lộ, tìm được mấy phiến đá xanh do mình đánh dấu lần trước, dùng chân đạp đạp, chỉ vào phần giữa bốn phiến đá, nói: “Dùng yêu lực của ngươi, đem mấy khối đá này lật lên.”
Đây cũng là mục đích mà hắn bảo Quả Cam vào trận, vốn dĩ hắn muốn mượn khí giới trợ giúp, nhưng nếu bảo mấy người thường vào trận, thật sự quá nguy hiểm, vừa lúc Quả Cam nhàn rỗi, cô là yêu không phải quỷ, có thể tiếp xúc bất kỳ vật thật cũng giống như con người, vận chuyển yêu lực, nâng mấy phiến đá lên dễ như ăn sáng.
Quả Cam tuân lệnh tiến lên, nhẹ nhàng nhấc mấy phiến đá ra, ở phía dưới là một khối đất, không thấy được gì bên trong.
Diệp Thiếu Dương nhìn qua một lượt, nói với Quả Cam: “Đông phủ của cô ta khẳng định ở dưới, ngươi có biện pháp nào tìm được không?”
“Thử xem sao.”
Quả Cam ngồi xuống mặt đất, hai tay ấn lên mặt đất, yêu lực toàn thân hội tụ ở đầu ngón tay, hóa thành từng giọt, theo đầu ngón tay chảy xuống, trong nháy mắt đã thẩm thấu xuống phía dưới mặt đất.
Mặt đất nhìn qua như bằng phẳng, sau khi được làm mềm, có thể nhìn thấy dòng nước ở hội tụ lại ở giữa, dần dần chảy vào một cái lỗ nhỏ, càng lúc càng lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT