Hai người Tiểu Mã đi rồi, Chu Tĩnh Như lại gọi thêm một ly nước mơ chua cho Diệp Thiếu Dương, hai người ngồi xuống cùng nhau uống.
“Lời Vương Bình nói, huynh tin sao?”
Chu Tĩnh Như hỏi.
“Ta cũng chỉ có thể tin tưởng thôi,”
Diệp Thiếu Dương nói, “Chỉ mong đó là sự thật, rốt cuộc là ngoài trừ việc này ra, cô ta thật là cũng không có tổn hại gì đến ta, ta với cô ta cũng không có thù gì.”
Chu Tĩnh Như gật đầu.
Uống vào chút nước, tâm tình Diệp Thiếu Dương cũng bình phục lại một chút, không muốn nghĩ nhiều đến chuyện này nữa, nên cùng Chu Tĩnh Như lên lầu, trở về phòng mình, chờ cho tâm tình của mình bình tĩnh lại, lấy giấy bút ra, vẽ lại quẻ tượng trong Lạc Thư mà mình đã ghi nhớ rất kỹ lúc đó.
Nghiên cứu một lúc, vốn còn nghĩ sẽ rất phức tạp, nhưng trên thực tế quẻ tượng lại rất là đơn giản -----
- nếu mà quá phức tạp hắn cũng không có khả năng nào nhớ kỹ đến vậy, vấn đề là cách sắp xếp quẻ tượng không giống với Hậu Thiên Bát Quái, Càn Khôn đổi chỗ, tứ cách mâu thuẫn, căn bản không cách nào suy đoán ra, sau khi đổi lại thành Tiên Thiên Bát Quái, quả nhiên hoàn toàn phù hợp với quẻ tượng trong Lạc Thư.
Nhưng bởi vì Tiên Thiên Bát Quái rất phức tạp, hơn nữa Diệp Thiếu Dương thật sự chỉ lĩnh hội được bảy quẻ, cứ cố hết sức suy đoán, mệt đến muốn chết, cuối cùng cũng suy đoán ra được một quẻ, đọc lại một lần, giống như là phương pháp điều tức dưỡng khí nào đó của Đạo gia, thật là quái dị, chưa từng thấy qua bao giờ.
Diệp Thiếu Dương không khỏi có chút kích động, có loại cảm giác như ngẫu nhiên có được một loại thần công bí tịch nào đó, chỉ cần tu luyện thì lập tức có thể trở thành thiên hạ vô địch, giống như Quỳ Hoa Bảo Điển… phi phi, nghĩ thế nào lại ra cái loại bí tịch này…… Nhìn thêm hai lần nữa, Diệp Thiếu Dương phát hiện dưỡng khí pháp môn mà mình vừa mới suy đoán ra, chỉ là một đoạn ngắn trong đó mà thôi, vì thế tiếp tục suy đoán quẻ tượng thứ hai trong Tiên Thiên Bát Quái, nào nghĩ tới lại khó khăn tăng gấp bội, chờ đến lúc suy đoán ra được, thì đã cũng đến 12 giờ rồi, hơn nữa tâm thần mệt mỏi, giống như vừa chiến đấu với một con lệ quỷ ngàn năm vậy.
Vì thế Diệp Thiếu Dương liền từ bỏ suy đoán quẻ tượng thứ ba, cởi hết quần áo lên giường đi ngủ, lúc tháo đai lưng xuống, nhìn thấy bên trong có một lá linh phù, bỗng nhiên vỗ ót một cái, cầm linh phù lên, niệm một lần chú ngữ, một hình người bay ra tới, đứng yên ở trước mặt hắn.
Đúng là Dương Tư Linh.
Dương Tư Linh nhìn hắn một cái, lập tức quay đầu đi, “Thiếu Dương ca, ngươi…… mặc quần áo vào đi đã?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, cúi đầu nhìn thì phát hiện mình quần áo đã cởi sạch, nhất thời không thể nói ra lời, đêm nay tâm hồn cứ để đi đâu ấy, liền nhanh chóng mặc lại quần áo, đỏ mặt, xua tay nói: “Xin lỗi xin lỗi, ta định cởi quần áo lên giường đi ngủ, không phải cố ý.”
Dương Tư Linh lúc này mới xoay người lại, cười cười với hắn.
Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, nhìn cô nói: “Làm sao giờ, hiện tại muốn ta đưa cô xuống đó à?”
Dương Tư Linh cắn môi, “Ta muốn trước khi đi thì thăm mộ Cường Tử một lần.”
“À, hình như hắn còn chưa hạ táng, ta cũng không rõ, tro cốt lúc trước để ở nhà hoả táng.”
Nhớ đến chuyện này, Diệp Thiếu Dương trong lòng có chút áy náy, tuy là nói dối có thiện ý, nhưng rốt cuộc mình cũng là lừa cô ấy về chuyện Lý Hiếu Cường đã thật sự bị hồn phi phách tán.
“Ta đi xem tro cốt của hắn, nếu còn chưa hạ táng, ta còn muốn nhờ ngươi hỗ trợ, có nói gì đi nữa thì đó cũng là di thể của huynh ấy, ta muốn huynh ấy được nhập thổ vi an.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Không thành vấn đề, nhưng cô phải mau trở về, lúc trước về tình cảm thì có thể tha thứ được, hiện tại đã về lại nhân gian, nếu trì hoãn quá lâu, ta cũng không thể nói giúp được, rốt cuộc Âm Ty cũng có quy củ.”
Dương Tư Linh gật đầu, nói cám ơn, rồi từ cửa sổ bay đi.
Diệp Thiếu Dương lấy lại bình tĩnh, nghĩ cô ta sẽ không trở lại đây sớm được, vì thế một lần nữa cởi quần áo đi ngủ, cởi được một nửa, bên tai lại vang lên tiếng một nữ nhân: “Này!”
Diệp Thiếu Dương sợ tới mức cả người run lên, nhanh chóng mặc lại quần, xoay người nhìn lại, Dương Tư Linh vẫn chưa trở về, thể là ai đang nói đây? “Diệp Thiếu Dương!”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lúc này mới nghe ra được thanh âm này là từ chính trên người mình phát ra, bình tĩnh trở lại, lập tức lấy ra Âm Dương Kính, nhìn vào mặt kính thì thấy, là khuôn mặt Tuyết Kỳ.
Đã lâu không gặp, cô ta vẫn xinh đẹp như vậy.
“Cô thế nào rồi…… Có thể nhìn thấy bên ngoài sao?”
“Ngươi đã mở cấm chế trên Âm Dương Kính, ta đương nhiên có thể nhìn thấy.”
Tuyết Kỳ nhìn hắn, nhàn nhạt nói, “Bằng không trước đó như thế nào mà giúp được ngươi.”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ đến lúc nhìn thấy nữ quỷ kia, sau khi quay về, vẫn luôn phiền lòng vì chuyện của Vương Bình, thật là đã quên mất việc này, vội vàng nói: “Đến Âm dương cực quang cũng không chiếu được cô ta, nói đi là đi, lúc ấy cô cũng thấy rõ phải không, rốt cuộc cô ta như thế nào mà có thể ròi đi?”
“Cô ta căn bản không có ở đó, nói gì đến rời đi.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, cả kinh nói: “Có ý gì?”
“Ta sinh thời cũng là pháp sư, ta biết, không có con quỷ nào có thể hoàn toàn chống lại được Âm dương cực quang, càng không có quỷ nào dùng phương thức này để rời đi, một chút quỷ khí cũng không lưu lại, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới là vì sao à?”
Diệp Thiếu Dương khoát tay, nói: “Chí là không nghĩ ra được, thật là không thể nào tưởng tượng.”
Tuyết Kỳ lãnh đạm cười, “Cho nên chỉ có một loại khả năng, cô ta căn bản là quỷ ảnh, không có xuất hiện ở nơi đó.”
Diệp Thiếu Dương cau mày, “Ta nghe không hiểu cô nói cái gì, nếu không có xuất hiện, thì ta làm sao thấy được?”
“Gương.”
Tuyết Kỳ nói, “Chỉ có giải thích duy nhất, cô ta là ở trong gương mà phản chiếu ra quỷ ảnh, hồn thân cô ta cũng không có ở đó.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng bỗng nhiên chấn động, ở trong gương! Cẩn thận suy nghĩ lại một lượt tình huống nữ quỷ kia xuất hiện rồi biến mất, đúng là rất phù hợp với suy đoán này! Vô linh vô hồn, quỷ ảnh từ nơi khác thông qua gương phản xạ ra! Liền vội vàng hỏi: “Sao lại ở trong gương?”
“Ta cũng không thể ra khỏi Âm Dương Kính, làm sao ta biết được chứ”
Diệp Thiếu Dương nghĩ đúng là vậy, ngượng ngùng cười cười: “Yên tâm, ta nhất định nghĩ cách đưa cô ra ngoài.”
“Không sao cả, ở bên trong này khá tốt, ngăn cách với thế nhân, thích hợp để tu luyện.”
“Đúng rồi, vì sao cô lại nghĩ ra quỷ ảnh đó lại đuọc phản chiếu từ trong gương ra hả?”
“Là do biểu hiện của cô ta, không phù hợp đặc điểm của quỷ hồn, quan trọng nhất chính là, ta cũng là ở trong gương, cho nên càng dễ dàng nghĩ đến phương diện này, chỉ có loại giải thích như vậy thôi.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, căn cứ theo suy nghĩ của Tuyết Kỳ mà cân nhắc, tuy không rõ nữ quỷ phản chiếu hình ảnh trong gương như thế nào, nhưng hồn thân bản thể của cô ta nhất định không thể cách quá xa, nhất định là chỉ ở xung quanh Lệ Phân Viên.
Vì thế ở trong đầu tìm kiếm lại ký ức về kiến trúc ở quanh đó, tìm kiếm những nơi có khả năng nhất, cuối cùng dừng lại trong đầu chính là hai nơi: U linh lộ và toà nhà giải phẫu.
Chỉ có hai chỗ này là có oán khí sâu nặng, có thể che chở cho quỷ hồn, hơn nữa hai cái một trước một sau, đều đối diện với Lệ Phân Viên.
Nhưng mà hai địa phương này xem ra đều không có quá nhiều khả năng: U linh lộ có Tử Nguyệt trấn giữ, chưa từng thấy có quỷ hồn nào khác, toà nhà giải phẫu là địa bàn của Lâm Du, nếu có quỷ hồn khác tồn tại, sao cô ta lại không nói cho mình…..
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là ngày mai tự mình đi dạo quanh vườn trường, tìm kiếm một chút coi sao.
Chuyển ánh mắt nhìn lại trên mặt Âm Dương Kính, Diệp Thiếu Dương nói: “Đa tạ, đúng rồi, Dương Cung Tử gần đây đi đâu rồi?”
“Nàng đi ra ngoài vẫn chưa trở về, ngươi hỏi gì nữa không?”
“Ách, thì cái kia, ta…… ngủ, cô……”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT