“Đi theo ta, tự bảo vệ mình!”

Diệp Thiếu Dương nói xong, chạy như điên về phía Lệ Phân Viên, khi chỉ còn cách nữ quỷ chừng mười mét, hắn dừng lại, mà chăm chú quan sát.

Nữ quỷ này nhìn qua cỡ hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác rộng màu lam cùng quần dài, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng, nhưng do mái tóc dài xoã xuống phía trước, hoàn toàn che kín khuôn mặt, không thể nhìn rõ mặt cô ta, tay phải nữ quỷ vẫn luôn vung vẩy phía trước người, chỉ đơn giản có hai nét, là một chữ thập.

Tạ Vũ Tình theo sau chạy tới, đến bên người Diệp Thiếu Dương thì dừng lại, quan sát một hồi, cả kinh nói: “Chữ thập, đây chẳng phải là nữ quỷ mà lần trước ngươi nhìn thấy trong tiểu lâu ở Lệ Phân Viên sao?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, trang phục đều là giống nhau, chẳng qua kiểu tóc từ tóc ngắn đã biến thành tóc dài, bất quá việc này cũng rất bình thường, phần lớn nữ quỷ đều rất quý trọng mái tóc của mình, còn luyện thành hồn khí, có thể biến ngắn dài.

Nếu không phải gặp lại cô ta, Diệp Thiếu Dương đã quên đi còn có một nữ quỷ như vậy tồn tại.

Nếu lần trước tương ngộ còn có thể lấy hai từ trùng hợp để giải thích, nhưng lần này lại gặp ở đây, hiển nhiên nữ quỷ cố ý xuất hiện, để mình phát hiện.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Nếu ngươi đã xuất hiện, khẳng định biết ta là ai, rốt cuộc ngươi muốn nói với ta cái gì, vì sao luôn vẽ chữ thập, có ý gì chứ?”

Diệp Thiếu Dương hỏi luôn một đống, nhưng nữ quỷ kia vẫn không chút nhúc nhích, chỉ lặp đi lặp lại nét vẽ.

“Ngươi bắt cô ta lại đây, rồi từ từ mà hỏi.”

Tạ Vũ Tình nhỏ giọng đề nghị bên tai hắn.

Diệp Thiếu Dương cũng có ý tưởng này, nhưng vì khoảng cách quá xa, một khi mình có động tĩnh gì, có thể cô ta lập tức sẽ rời đi, căn bản không đuổi kịp.

Diệp Thiếu Dương đang khó xử, bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh nhỏ như muỗi kêu: “Dùng Âm Dương Kính!”

Là tiếng của ai? Cẩn thận suy nghĩ, tức khắc hiểu ra, là Tuyết Kỳ trong Âm Dương Kính! Nói nhanh “Cảm tạ”

, rồi rút từ đai lưng ra Âm Dương Kính, đầu ngón tay bắn chu sa, vẽ một đạo văn lên trên mặt kính, chiếu vào nữ quỷ kia, trong miệng thì thầm: “Nhật nguyệt càn khôn, âm dương thu hình, thu!”

Một đạo ánh sáng trắng hồng hiện lên, rời khỏi mặt kính, bắn cực nhanh về phía nữ quỷ.

Âm dương cực quang, thu liễm nguyệt hoa, lấy mặt Âm Dương Kính làm phúc thể, chiếu thần thần minh, chiếu nhân nhân tinh, chiếu quỷ quỷ hiển linh.

Nhưng vì pháp thuật này chỉ có thể dùng vào ban đêm khi có ánh trăng, còn cần phải là nơi không bị che đậy, ban ngày ít khi sử dụng, cho nên bản thân Diệp Thiếu Dương nhất thời cũng không nhớ tới pháp thuật này, may có Tuyết Kỳ nhắc nhở.

Lại nói tới thu hồn, mặt kính sinh ra ánh sáng trắng hồng này, trừ phi là linh thể cấp Quỷ Thủ trở lên, nếu không thì quỷ hồn nào cũng sẽ bị thu lại.

Đối phương không có khả năng là Quỷ Thủ, cho nên Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng, đứng chờ nữ quỷ bị cực quang thu lại, kết quả…… hoàn toàn thất vọng: Cực quang trực tiếp xuyên thấu qua hồn thể nữ quỷ, dừng ở bụi cỏ đối diện, giống như một viên đạn không bắn trúng bất cứ thứ gì, cuối cùng bắn không trúng mà rớt xuống.

Nữ quỷ vẫn đứng ở phía xa, ngón tay múa may khua khoắng…… Chuyện này không thể nào! Trong lúc Diệp Thiếu Dương tính toán mặc kệ ra sao để xông lên, thì nữ quỷ đột nhiên ngừng lại, hai tay đưa lên trước mặt.

Đây là lần thứ hai cô ta xuất hiện, ngoại trừ động tác vẽ chữ thập như trong lần gặp đầu tiên, Diệp Thiếu Dương ngưng thần nhìn lại: hai tay nữ quỷ đưa đến giữa mặt, rồi bất ngờ tách ra mái tóc xõa xuống …… Cảnh tượng này quả thực quá quen thuộc, rất nhiều nữ quỷ đều đột ngột làm như vậy, sau đó lộ ra một gương mặt quỷ đáng sợ.

Tạ Vũ Tình áp sát vào phía sau Diệp Thiếu Dương, có chút không dám nhìn, nhưng lại nhịn không được muốn xem thử: tóc cô ta được vén lên, không phải mặt quỷ đáng sợ, mà là một gương mặt thanh tú, ngũ quan đoan chính, hai mắt có hồn.

Đối với mỹ nữ, cho dù là người hay quỷ, Diệp Thiếu Dương vẫn đều có trí nhớ rất tốt, vừa thấy lập tức nhận ra cô ta chính nữ quỷ lần trước đã gặp trong Lệ Phân Viên, chỉ là…… Dưới sự chiếu sáng của ánh trăng, Diệp Thiếu Dương bỗng phát hiện, trên trán nữ quỷ có ba chấm sáng nhỏ, phía trên hai cái, phía dưới một cái, ngăn nắp sắp hàng bên nhau.

Diệp Thiếu Dương đang định nhìn kỹ, thân ảnh nữ quỷ nhạt dần, đến lúc hắn đi đến nơi, đã hoàn toàn biến mất.

Không có một chút tia quỷ khí nào lưu lại, Diệp Thiếu Dương ngây ra một lúc, ngồi xuống đất, tại chỗ nữ quỷ lúc nãy bứt lấy một ngọn cỏ, đưa lên miệng nhấm nháp.

“Đệch, đắng quá, phi phi phi!”

Diệp Thiếu Dương phun lá cỏ trong miệng xuống đất, nhìn nhìn, cũng không nhận ra là loại cỏ gì mà đắng như vậy, thầm than xui xẻo.

“Ăn cỏ, ha ha, chắc hẳn là ngươi muốn đổi tên thành Diệp Thiếu Dương (Chữ Dương ở đây có nghĩa là dê).”

Tạ Vũ Tình thật hồn nhiên mà chọc hắn..

Diệp Thiếu Dương trợn mắt liếc cô một cái, nói: “Ta là đang kiểm tra quỷ khí, quỷ khí phát tán rất nhanh trong không khí, nhưng tại nơi có quỷ hồn đứng lâu, thì cỏ cây với bùn đất sẽ còn có lưu lại một chút quỷ khí, tan đi tương đối chậm, nếm cỏ hay nếm bùn đất tốt hơn hả?”

Tạ Vũ Tình nghiêm mặt nói: “Thế nào?”

“Không có, thật là quá kỳ quái mà,”

Diệp Thiếu Dương cũng không giải thích được, “Không có quỷ khí, đến âm dương cực quang cũng cảm giác không được, chẳng lẽ cô ta không phải quỷ?”

“Ta cảm thấy, chúng ta có thể làm ngược lại, trước tiên điều tra thân phận của nữ quỷ này, rồi tìm ra hồ sơ của cô ta……”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên vỗ một cái vào ót, “Không sai, xem cách ăn mặc của cô ta, khẳng định là học sinh ở đây, bất quá…… không còn manh mối nào khác.”

“Có đấy, quần áo cô ta đang mặc, nhìn rất giống như đồng phục trong quá khứ, mỗi năm nhà trường đều có chụp ảnh chung trong lễ tốt nghiệp, chúng ta có thể tìm xem một chút, xem có tìm ra đồng phục nào giống vậy không, sau đó lại từ ảnh chụp tìm kiếm.

Chuyện này giao cho ta.”

Nói xong Tạ Vũ Tình nhìn hắn chớp chớp mắt.

“Không hổ là hình cảnh! Biện pháp này rất tốt!”

Diệp Thiếu Dương làm ra biểu tình ngưỡng mộ nhìn cô.

Sau đó hai người tạm thời gác lại chuyện này, cùng nhau đi tới dưới toà nhà giải phẫu số 3, vẫn dùng biện pháp cũ, Diệp Thiếu Dương ôm Tạ Vũ Tình, dùng Câu Hồn tác quăng lên lầu hai.

Trình tự không thay đổi, nhưng mà lần ôm tiếp theo này, Diệp Thiếu Dương cảm giác được tim mình đập nhanh hơn nhiều.

Sau khi đi vào, Tạ Vũ Tình vẫn như cũ tự lấy ra đèn pin chiếu sáng, Diệp Thiếu Dương tay cầm Câu Hồn tác đi phía trước, một hơi đi tới bên ngoài phòng học 408.

Liếc mắt nhìn một cái, Diệp Thiếu Dương âm thầm hít một hơi, quả nhiên, ngay từ đầu mình đã sai rồi, tất cả đều sai hết.

“Bị Lâm Du lừa….”

“Có ý gì?”

Tạ Vũ Tình hỏi.

Diệp Thiếu Dương kéo cô lui về phía sau, đối diện bức tường, chỉ vào một loạt cửa phòng, nói: “Cô xem khoảng cách giữa những cánh cửa đó, có cảm thấy cái gì không đúng không?”

Tạ Vũ Tình gật đầu nói: “Đã sớm nhận ra rồi.

Phòng 408 cùng 409, diện tích tương đối nhỏ, vị trí cửa cũng sát gần nhau.”

“Vì sao?”

“Chứng tỏ hai gian phòng này đều là phòng học nhỏ hơn bình thường, không phải là chuyện bình thường à,”

Tạ Vũ Tình buồn bực nói.

Diệp Thiếu Dương đẩy cửa phòng học 408 ra, nói với Tạ Vũ Tình: “Cô còn nhớ, năm đó lớp học có tổng cộng bốn mươi chín người, cô nhìn căn phòng này xem, có thể ngồi được nhiều người như vậy không?”

Tạ Vũ Tình ngẩn ra, dùng đèn pin chiếu qua một lần, trong lòng tính toán một chút, kỳ thực chẳng cần phải tính, bởi trong phòng chỉ có chút bàn ghế, đại khái liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, căn phòng này nhiều nhất chỉ có thể chứa hai hay ba mươi bàn học đơn một người, muốn bày gần năm mươi bộ bàn ghế, vậy cần phải rộng gấp đôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play