“Thiếu Dương, ta là Tam thẩm của ngươi đây”

nói xong, quay đầu nhìn Diệp bá cùng Trân thẩm, thở dài nói: “Đại ca, đại tẩu, bao năm rồi không gặp.”

Hai vợ chồng Diệp bá ngẩn người ra, tự nhiên bị con gái kêu là đại ca đại tẩu, cảm giác này tương đối hỗn loạn.

Trân thẩm nhìn Diệp Tiểu Manh, khẩn trương nói: “Tiểu Manh, con có phải là bị sốt hay không…?”

Diệp Thiếu Dương vỗ ót một cái, đã nhận ra trong thân thể Diệp Tiểu Manh là quỷ hồn của Tam thẩm.

Lúc trước, vì điều tra chân tướng Quỷ tiên thôn, nên đã đi tìm Tam thẩm, nhờ bà ta đưa mình đi gặp Vương lão Tứ…… Xong việc, chính mình thu lại Tam thẩm cùng vợ Vương lão Tứ vào linh phù khác nhau, vốn định khi nào trở về sẽ siêu độ, kết quả, rất nhiều chuyện cứ liên tục xảy ra, vội quá nên quên mất, trì hoãn đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được lời hứa.

Hồi giờ mình toàn thu quỷ hồn vào linh phù rồi nhét vào đai lưng, tám phần là lúc Nhuế Lãnh Ngọc giúp Diệp Tiểu Manh hoàn hồn đã nhầm lẫn, nhưng mà nếu như thế, thì quỷ hồn của Diệp Tiểu Manh ở đâu.

Diệp Thiếu Dương toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, nhớ lại lúc ấy mình một bên đang ngăn địch, một bên thì tìm kiếm hồn phách của Diệp Tiểu Manh, sau khi tìm được, tiện tay thu lại vào trong một lá linh phù, hiện tại nhớ lại, linh phù hình như vẫn còn nhét trong đai lưng.

Do đó, vội vàng đem đai lưng lật ra, tìm được một đống linh phù, thả ra từng quỷ hồn ra để kiểm tra, có rất nhiều quỷ hồn là tiện tay mà thu trong lúc chiến đấu, cũng giống như tam thẩm còn chưa kịp siêu độ.

Mở ra đến lúc chỉ còn một lá cuối cùng, Diệp Thiếu Dương gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ra, kết quả quỷ hồn thả ra đúng là Diệp Tiểu Manh, lúc nàng vừa mới chết đã bị dùng linh phù thu hồi, mọi thứ còn mơ hồ không biết thế nào, đột nhiên bị thả ra, có chút ngỡ ngàng, tay ôm chặt, nghiêng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương cùng cha mẹ.

“Tiểu Manh, con!”

hai vợ chồng Diệp bá không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy quỷ hồn Diệp Tiểu Manh xuất hiện, lập tức bị kích động, Diệp Thiếu Dương vất vả lắm mới khuyên nhủ được bọn họ, đi đến bên cạnh thân thể Diệp Tiểu Manh, an ủi Tam thẩm vài câu, nói cho bà ta biết Tam thúc đã được siêu độ, tám phần vẫn chưa đi đầu thai, giờ nếu mà đến Âm Ty, hẳn còn có thể gặp nhau một lần.

Tam thẩm gật đầu đồng ý, sau đó liền từ biệt bọn họ, Diệp Thiếu Dương kéo bà ta từ trong cơ thể Diệp Tiểu Manh ra ngoài, rồi cùng siêu độ với những quỷ hồn khác, sau đó giúp Diệp Tiểu Manh hoàn dương, bắt lấy tay nàng, phóng xuất cương khí, làm giảm đi sự bài xích giữa hồn phách và thân thể…… Qua khoảng hơn mười phút, Diệp Tiểu Manh tỉnh lại, lẳng lặng nhìn Diệp Thiếu Dương, một câu cũng không nói, chỉ yên lặng mà chảy nước mắt.

“Thật không thể nghĩ tới, chính mình còn có thể sống lại.”

Một lúc lâu sau, Diệp Tiểu Manh mới lẩm bẩm nói ra những lời này.

“Muội có công lao lớn nhất.”

Diệp Thiếu Dương an ủi nói: "Là do muội truyền máu cho Tiểu Thước, đánh thức thần trí hắn, nên mới xoay chuyển được cục diện, bằng không tất cả chúng ta hiện tại có thể đều đã chết.”

Nhắc tới Diệp Tiểu Thước, Tiểu Manh thở dài, lẩm bẩm nói: “Chỉ đáng tiếc Tiểu Thước…… Ca ca.”

Nàng nhìn Diệp Thiếu Dương, yên lặng hỏi: “Ước định lúc trước của chúng ta, còn tính không?”

“Đề cử muội lên Mao Sơn bái sư?”

Diệp Tiểu Manh gật đầu, “Nhưng muội muốn đi học trước đã, muội có thể tốt nghiệp rồi đi được không?”

“Đương nhiên là có thể, tùy muội sắp xếp thời gian, sư phụ ta có thể chờ.”

Diệp Tiểu Manh đạm đạm cười, “Cám ơn huynh, Thiếu Dương ca, muội muốn nói chuyện riêng với cha, huynh cùng mẹ muội ra ngoài trước đi, có được không?”

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu liếc nhìn Diệp bá một cái, biết Diệp Tiểu Manh muốn nói gì với ông ta, vì thế gật đầu, đi ra đến ngoài cửa, trên hành lang tìm cái ghế băng dài ngồi xuống, Tiểu Mã cùng Trân thẩm cũng theo sau ra ngay sau đó, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Trân thẩm quan tâm hỏi thăm tình trạng của Diệp Thiếu Dương, sau đó quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng bệnh của Diệp Tiểu Manh, thở dài: “Tiểu Manh đứa nhỏ này, hy vọng nó có thể hiểu được, cũng không nên trách cha của nó.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lẩm bẩm nói: “Trân thẩm, người……”

“Ta biết bọn họ muốn nói gì, lúc trước cha của nó đã nói chuyện này với ta rồi, ta đã sớm biết hết rồi.”

Trân thẩm thở dài, nói: “Khi đó ta cùng cha nó còn chưa quen biết, ông ấy cùng Tam Nương đã có một thời gian quen nhau, rồi sau đó sinh được Diệp Tiểu Thước…… Nhưng sau đó bọn họ vì lý do môn đăng hộ đối, nên không thể kết hôn, trong thôn cũng không có ai biết, sau này ta gả cho ông ấy, đó đều là chuyện quá khứ, không cần phải nói ra, Tiểu Thước cùng mẹ của nó, cũng rất là đáng thương.”

Diệp Thiếu Dương chấn động trong đầu một chút, sau đó hồi tưởng lại một số chi tiết lúc trước: trách không được năm đó Diệp Tiểu Thước tác pháp thậm chí là tự sát, đều tìm Diệp bá hỗ trợ, thì ra bọn họ là cha con, tuy không thể nhận nhau, cũng không biết tình cảm giữa bọn họ thế nào, nhưng trong thời khắc quan trọng nhất, chỉ có cha mẹ mới là người tín nhiệm nhất để dựa giẫm.

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến, Diệp Tiểu Thước đã dùng việc gì đó uy hiếp, hoặc là đưa ra yêu cầu khi tự sát, bản thân đã làm ra việc gì không thể cứu vãn, hắn phải chết để cứu lấy mọi người, có thể vì thế Diệp bá mới có thể nén đau thương mà đồng ý giúp hắn, nhưng mà một người cha tận mắt nhìn thấy con trai mình chết đi, loại thống khổ này không phải người thường có thể chịu được, tố chất tâm lý của Diệp bá quả thực không tồi.

Cũng có khả năng là vì Diệp Bá, bên người còn có Diệp Tiểu Manh, là hy vọng duy nhất để dựa vào, nên mới có thể sống trong đau khổ đến ngày hôm nay.

Diệp Thiếu Dương còn nhớ rõ lúc trước ở Vương gia thôn, lần đầu tiên cùng ông ta nói về quá khứ của Diệp Tiểu Thước, sắc mặt Diệp bá rất khó coi, lúc đó hắn cảm thấy rất kỳ quái, chỉ là không ngờ giữa bọn họ lại có quan hệ cha con.

Sự việc đã kết thúc, trần ai lạc định, rất nhiều thứ không rõ chi tiết, cũng không cần phải truy xét tận gốc, nhưng là không biết Diệp Tiểu Manh có thể chấp nhận hiện thực này hay không: Bản thân vừa mới biết mình còn có một người ca ca, thì người đó đã sớm bị hồn phi phách tán…… Nhưng mà nghĩ lại, Diệp Tiểu Thước cả đời thống khổ bi thảm, không khỏi cảm thán tạo hóa trêu ngươi, nhưng sự lựa chọn cuối cùng của hắn đã chứng minh một điều: cả đời hắn sống thật không có uổng phí.

“Vẫn câu nói đó, dù có đối mặt ngàn vạn người, ta cũng dũng cảm sẽ tiến về phía trước……”

Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm tự nói, bản thân mình chỉ thuận miệng nói ra, là để dùng làm oách với Tiểu Ngọc, thế mà lại thành cái tín niệm cuối cùng của Diệp Tiểu Thước Thế thì…… Đạo của Diệp Tiểu Thước là cái gì?!, còn Đạo của mình, lại là cái gì đây? Đợi được một lúc, thì mấy người Nhuế Lãnh Ngọc đã lên tới trên lầu, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức nói chuyện phiếm với nhau, nói cho hắn một số chuyện xảy ra sau khi hắn bất ngất đi: Quỷ Mẫu đã hồn phi phách tán, tử khí đang bao vây xung quanh Ẩn tiên tập tự nhiên cũng từ từ tan ra, mọi người đưa bọn họ đến bệnh viện, để lại Uông Ngư cùng Trương Thi Minh dọn dẹp chiến trường, tìm kiếm xem còn sót lại quỷ yêu còn chưa chết hay không.

“Lúc nãy, sư huynh của ta gọi điện tới, nói đã dọn dẹp sạch sẽ, thị trấn hoàn toàn không có việc gì.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, ánh mắt dịch chuyển, thấy Quả Cam cùng Tiểu Bạch đều có mặt, duy chỉ không thấy Lão Quách cùng Tứ Bảo, vì thế hỏi xem bọn họ đi đâu.

“Lão Quách lưu tại trong trấn, cùng sư huynh của ta dọn dẹp hiện trường, nếu có chuyện gì có thể tiếp ứng cho nhau, mong sao không phát sinh cái gì ngoài ý muốn, còn Tứ Bảo……”

Nhuế Lãnh Ngọc thanh âm trở nên trầm thấp xuống, “Hắn đang đi sạn một ít hồn thổ nơi đại sư An Tĩnh Phong tọa hóa, muốn đưa hắn trở lại ngôi chùa của đại sư, nên đã đi rồi.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, trong tâm thần lại nặng thêm vài phần, đúng vậy, An Tĩnh Phong cũng đã chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play