Bỗng nhiên Diệp Thiếu Dương nhớ lại, lúc mà mình lần đầu tiên tiến vào thiên sư bài, Tiểu Mã cũ mơ hồ bị kéo theo vào, sau đó lại cùng mình nhìn thấy thần tượng của Diệp Pháp Thiện.

Sau đó ….

Lúc Tiểu Mã tỉnh lại có nói với mình, là hắn giống như có một thứ gì đi vào trong người, sau đó liền tỉnh lại.

Lúc đó mình còn có hoài nghi qua, Tiểu Mã cùng Diệp Pháp Thiện là có hay không có cơ duyên với nhau, hiện tại xem ra, thì thật sự là có cái khả năng này xảy ra.

Hoài tưởng lại xong, Diệp Thiếu Dương cúi người nhìn Tiểu Mã, chậm rãi gật đầu, nói “Tiếu Mã, rất có khả năng là có thể chất ‘Linh môi giới’, loại thể chất này, có thể hấp thu được cương khí!”

Diệp Tiểu Manh liền cứng người sửng sốt, nàng tuy là đạo pháp còn không có cao thâm, nhưng cũng biết thể chất linh môi là có ý gì, lập tức cau mày nói “Muội biết là có thể chất linh môi giới là âm dương nhãn, thể chất này rất dễ dẫn quỷ đến nhập thân, như thế nào lại còn loại có thể hấp thu cương khí, có loại thể chất này sao?”

Diệp Thiếu Dương giải thích “Linh môi giới cũng phân ra rất nhiều loại, cũng không phải đơn giản như muội biết, ta cũng đã từ trên điển tịch cổ nhìn thấy có một loại thể chất sẽ hấp thu cương khí, sau khi đủ nhiều, thì có thể tự động vận chuyển đả thông, nối liền kinh mạch…..”

Diệp Tiểu Manh đợi một lát mà cũng không thấy hắn nói thêm gì nữa, nói “Sau đó thì sao nữa?”

“Ta cũng không biết, trong sách không có viết sau thì như thế nào.”

Diệp Bá nói vào “Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu “Cương khí thông huyệt, bình thường thì cũng không có nguy hiểm gì.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ rồi nói “Con phải ở đây đợi hắn, lỡ như con đi rồi, hắn lại bị phát sinh gì ngoài ý muốn, thì phiền toái lớn, Diệp Bá không bằng người đi hỗ trợ nấu cơm ăn đi? Ban ngày vội vàng lên còn chưa có ăn cơm, thật là đói muốn chết.”

Diệp Bá liền gọi Trân thẩm, bảo thẩm ấy đi chuẩn bị cơm, Diệp Tiểu Manh muốn đi vào phụ giúp, thì thấy Tam nương cũng đi vào, sau khi nàng biết được chân tướng vì sao Tiểu Thước chết, thì đối với một nhà Diệp Bá không hề có oán hận nào, ngược lại còn cảm kích họ, cũng muốn hỗ trợ.

Diệp bá quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương nói “Không cần kêu ta là Diệp Bá, ngươi đã là người nhà thân thích, ta là nhị bá của ngươi.”

“Diệp bá cùng với Diệp nhị bá có gì khác nhau sao?”

Diệp Thiếu Dương buồn bực nói “Đúng rồi, Diệp bá đến bây giờ con cũng không biết tên gọi đầy đủ của người nữa.”

Diệp bá không biết nói sao luôn “Ta tên thật là Diệp Ba, vì ở trong thôn có bối phận cao, nên một ít vãn bối vẫn kêu ta là Diệp bá, kêu hoài rồi cũng quen, liền biến thành tên đồng âm, vì thể mọi người đều kêu ta thành Diệp bá, ngay cả người già cũng kêu như vậy, nhưng ta là nhị bá của ngươi, do đó nên người phải kêu như thế.

Diệp Thiếu Dương cười nói “Mọi người đều kêu là bá, tốt nha, ai cũng nhỏ hơn thúc một cái bối phận.”

Diệp bá hừ một tiếng nói “Thôi đi, ta sợ bị giảm thợ.”

Một lát sau, Trân Thẩm cùng Tam nương cùng nhau bưng đồ ăn lên bàn, cũng đều là đồ ăn ở nông thôn, còn có một cái lồng hấp màn thầu nóng cùng với cháo loãng.

Diệp Thiếu Dương cũng không có khách khí liền ăn ngay, làm một hơi hết ba cái màn thầu, uống hai chén cháo đậu đũa, cảm giác cũng no no cái bụng, vỗ vỗ bụng, rồi đi lại sô pha, bắt lấy cánh tay Tiểu Mã, rồi dùng cương khí cảm giác lại lần thứ hai, một lúc thì giật mình phát hiện, trong lúc bọn họ ăn cơm chỉ trong nửa giờ, thì trong cơ thể của Tiểu Mã đã giải khai phần lớn huyệt đạo, cương khí nồng đậm đang tụ tập lại gần khí hải, đang cố gắng đánh sâu vào huyệt khí hải.

Tiểu Mã hai hàng lông mày cau chặt lại, mồ hôi đầy đầu, biểu hiện rất là khó chịu Diệp Thiếu Dương liền không chậm trễ, đem cương khí của mình dẫn vào trong cơ thể hắn, hỗ trợ hắn đánh thông huyệt đạo, nửa phút sau, Tiểu Mã cả người run lên, huyệt khí hải đã được đả thông, cổ cương khí mạnh mẽ kia liền tiến vào huyệt khí hải, rồi biến mất không thấy…..

Tiểu Mã kêu lên một tiếng, rồi chậm rãi mở mắt ra, thở dài một hơi, trợn mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, rồi lại nằm xuống một lúc, sắc mặt dần dần khôi phục lại bình thường, lúc này mới ngồi dậy, dùng sức vỗ vỗ cái ót, nói “Tiểu Diệp Tử, ta bị làm sao vậy, như thế nào lại ngủ quên?”

Chuyện này là không thể giấu giếm được, nên Diệp Thiếu Dương liền nói lại một lần chuyện kỳ quái phát sinh trên người hắn, Tiểu Mã nghe xong liền chấn động cả người, mở ra đôi tay, nhìn một lúc cũng không thấy có gì khác thường, lại đứng lên đi qua đi lại vài bước, nhíu mày nói “Ta cũng không thấy có gì khác biệt à, chỉ là có chút mệt, giống như vừa mới làm việc gì rất tốn sức.

Tiểu Diệp tử ngươi nói cái cương khí gì đó, là xảy ra chuyện gì?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai “Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy sự tình này, ta nào biết phải giải thích thế nào đây, nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt không có gì không ổn.”

Tiểu Mã gãi gãi đầu, đột nhiên đôi mắt sáng ngời, nắm lấy tay Diệp Thiếu Dương, kích động nói “Theo ngươi nói vậy, có thể hay không là ta cốt cách tinh kỳ, thiên phú siêu quần, lão tổ tông của ngươi, vừa thấy liền ái tài, cho nên đem công lực cả đời truyền cho ta, lại khi ta ngủ, liêng giúp ta đả thông hai mạch nhâm đốc…..”

Diệp Thiếu Dương lé mắt mà nhìn hắn “Sau đo thì bảo ngươi, nhiệm vụ đi giữ gìn trận tự hòa bình của thế giới liền sao cho ngươi à?”

Diệp Tiểu Manh liền bật cười.

Tiểu Mã cũng không có để bụng, nói “Cái này thật như là một giấc mơ, khi ta tỉnh dậy từ một giấc ngủ, liền bỗng nhiên trở thành một cái thiên sư?”

“Ngươi nằm mơ còn chưa có tỉnh nhỉ”

Diệp Thiếu Dương cả giận mắng “Lão tử đã thấy đồ vật tiên thiên trăm năm, còn phải tu hành mười mấy năm mới có thể tu thành thiên sư, ngươi ngủ một giấc liền có thể thành thiên sư, ta đây còn không bằng đập đầu vào một khối đậu hủ mà chết cho rồi.”

Tiểu Mã cười hắc hắc, chỉ vào cái mâm thịt kho tàu đậu hủ trên bàn, nói “Ở đây có đậu hủ này, ngươi đập đi.”

“Đừng ở đo mà tự sướng nữa, dọn dẹp một chút rổi đi nhanh thôi, trời sắp tối rồi.”

Diệp Thiếu Dương đón Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Mã, cùng nhau mang theo cái bao người giấy cùng với các pháp khí khác nhau, rồi từ biệt mấy người Diệp bá, rồi đi ra khỏi nhà.

Trân Thẩm đưa bọn họ đến ngoài cửa lớn, cũng không có yên tâm nói với Diệp bá “Tiểu Manh đi theo, có cái gì nguy hiểm không?”

“Con gái đã lớn rồi, muốn làm gì sao mà ngăn cản được.”

Diệp bá nhìn bóng dáng của Diệp Thiếu Dương chu chu môi, an ủi nói “Lại có Diệp Thiếu Dương ở đó, chắc cũng không có chuyện gì đâu, yên tâm đi.”

Trân Thẩm nhìn Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Manh đi chung một chỗ, cảm khái nói “Thiếu Dương đứa nhỏ này, hiện giờ cũng thật là có tiền đồ, vóc dáng lại cao ráo, bộ dáng cũng rất được, đáng tiếc nó là hiền chất của ông…...”

Diệp bá nghe ra được ý của bà nói, liền nhíu mày nói: “Bà đừng có mà nói bậy, Thiếu Dương cùng Tiểu Manh là chưa phải cách xa nhau năm đời, tuyệt đối không thể.”

Trân thẩm âm thầm thở dài.

Một đường đi tới, Tiểu Mã cảm xúc rất là cao hứng, thỉnh thoảng còn cười hắc hắc, lẩm bẩm tự nói “Ta là đạo môn thiên sư….”

Giống như là bị ma ám.

Diệp Thiếu Dương cũng mặc kệ hắn.

Ba người liền đi tới trước lưỡng giới sơn, lúc này trời cũng chưa có tối, trong lưỡng giới sơn một mảnh tĩnh lặng, trừ bỏ một chút sương mù nhàn nhạt quanh quẩn, nhìn qua cũng giống như một sơn cốc bình thường không có gì khác biệt.

Diệp Thiếu Dương lấy ra âm dương bàn, khảy lên một chút, cầm trong tay trái, rồi tay phải lấy ra một ít cây đinh dài bảy tấc, đi tới vài bước, liền đóng lên mặt đất một cây, lại đi tới rồi đóng xuống một cây, ở trong phạm vi vài mét vuông, tổng cộng đã đóng xuống hai mươi ba cây đinh dài, sau đó mang Tiểu Mã đi vào trong rừng trúc, dùng mao sơn diệt linh đinh chặt bỏ chín cái tiết trúc.

Mỗi một tiết trúc đều cắt đi phần đáy, hình thành một cái ống trúc, cầm đi lại địa phương đã đóng đinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play