Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nàng lên sân khấu ca hát, nhìn ta để làm gì? Lúc sau khách quý đều liên tục tiến vào, ngồi hết xuống, rồi người mua phiếu cũng lục tục tiến vào, quá trình ồn ào hỗn loạn cả lên, còn có người ồn ào hát lên, Diệp Thiếu Dương cảm thấy không được tự nhiên, cũng không có tò mò gì, lấy ra di động, chơi trò chơi mới tải gần đây.

Vẫn là đên lúc thi đấu bắt đầu, các tuyển thủ dự thi đều là nhân tài mới nổi, mỗi một người lên đều dẫn đến cả hội trường sôi động, Diệp Thiếu Dương cũng không có chú ý, cuối cùng nghe thấy tên Trang Vũ Ninh.

Trên khán đài MC đang giới thiệu, nàng sẽ chính mình dự thi ca khúc mới nhất do mình viết ra, là tặng cho một người bạn nào đó, nghe những lời này, Diệp Thiếu Dương chú ý thấy ánh mắt nàng nhìn đảo qua trên mặt mình.

Sau đó, nhạc đệm vang lên, nàng ngồi vào phía trước dương cầm, bắt đầu đàn hát.

Ca khúc tương đối êm dịu dễ nghe, có thể nghe rõ từng chữ một, Diệp Thiếu Dương cẩn thận lắng nghe.

Bắt đầu bắt đầu, Chúng ta là hai cái người xa lạ Đến từ thế giới xa lạ Một hồi duyên phận giao thoa, Đem chúng ta lại gần bên nhau Hết thảy đều là vì tràng tương ngộ kia Ở mùa nhiều hoa rở rộ nhất Ở đêm khuya gió nhẹ mơn trớn Anh toàn thân áo trắng Giống như thiên sứ hàng lâm Mang em, rời đi, đêm khuya nguy cơ tứ phía Tương tư, từ đây, chẳng phân biệt ngày đêm Mấy đời luân hồi, âm dương hai giới Em xuyên qua kiếp trước kiếp này chỉ vì hôm nay gặp được Vô thường thanh xuân, năm tháng dài dằng dặc Anh là em ở cây sinh mệnh tiểu tâm tháo xuống lá cây …… Bắt đầu bắt đầu, chúng ta là một đôi người xa lạ Đi cùng một chỗ quen thuộc thế giới.

Cuối cùng cuối cùng, chúng ta cùng nhau ở bên Làm em, đi vào thế giới anh.

Chờ em, đi ở cạnh anh, Làm…… một mảnh lá cây của anh.

Một ca khúc đã kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.

Diệp Thiếu Dương ​cũng đi theo vỗ tay cùng mọi người, ánh đèn chiếu xuống, hắn nhìn thấy ánh mắt Trang Vũ Ninh dừng ở trên mặt mình, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

“Hát không tệ”

Trang thái hỏi.

Diệp Thiếu Dương ​gật gật đầu.

“Bài hát này là nó mới viết mấy ngày gần đây, đặc biệt là ca từ, tốn rất nhiều tinh lực”

Trang Thái có ý ám chỉ.

Diệp Thiếu Dương ​vẫn là gật đầu, hắn không biết nói cái gì bây giờ, bài hát này mang cho hắn cảm xúc cảm động thật sâu.

Trang Vũ Ninh đi xuống đài, Mc lên chủ trì, cùng người xem và ban giám khảo chấm điểm, sau đó các tuyển thủ lên khán đài, nói lên cảm nghĩ của mình về cuộc thi….

Đây là một cái trình tự gameshow TV thường hay chiếu, rốt cuộc cũng đến lúc tuyên bố giải thưởng, và không có gì bất ngờ xảy ra, Trang Vũ Ninh đạt giải tổng quán quân.

Giám khảo đều nhất trí bình luận tiết mục một câu đơn giản: ca khúc ưu tú, biểu diễn càng chân thành tình ý.

Sau đó là nghi thức long trọng nhận giải, Fan của Trang Vũ Ninh trong nháy mắt vọt xuống dưới sân khấu, hoan hô lên, chặn tầm mắt nhìn.

“Ta đi trước, người tí nữa giúp ta chúc mừng vũ vũ, ta….

kêu ngạo vì nàng”

​Diệp Thiếu Dương ​đứng lên nói với Trang Thái.

“Ngươi bây giờ đi?”

Trang Thái giật mình nói.

“Vũ vũ nói, chờ sau khi kết thúc, có một tin tức trọng yếu muốn nói cùng với ngươi.”

“Lần sau đi.”

​Diệp Thiếu Dương ​cười cười “Ta còn sẽ trở về.”

Sau đó cũng không để Trang Thái kịp ngăn trở, chui vào trong đám người.

Nửa giờ sau, buổi trao giải kết thúc, Trang Vũ Ninh đi tẩy trang, ở trong phòng nghỉ gặp phụ thân, hai cha con hưng phấn ôm lấy nhau.

“Tổng quán quân, tiền đồ vô lượng.”

Trang Thái nói lời chúc phúc của phụ thân.

Trang Vũ Ninh cũng rất hưng phấn, có chút thẹn thùng nói “Hôm nay là có hai việc, con mới vừa hoàn thành có một, nếu sự tình kế tiếp mà thành công, thì mới thật sự là thành công”

Nói xong nhìn chung quanh một hồi “Như thế nào lại không thấy Thiếu Dương ca?”

Trang Thái âm thầm thở dài, nói “Đi rồi”

Trang Vũ Ninh sửng sốt một chút, lấy ra di động, định gọi cho ​Diệp Thiếu Dương ​, mới nhìn thấy hắn có nhắn tin cho mình, nhìn thoáng qua, cả người liền ngây ngẩn.

“Làm sao vậy?”

Trang Thái thấy nàng thần sắc dị biến liền hỏi.

“Huynh ấy về quê nhà….”

Trầm mặc một lúc lâu, Trang Vũ Ninh ảm đạm nói, hốc mắt cũng hơi hơi đỏ lên.

Trang Thái vỗ vỗ bả vai nàng, nói “Hắn bảo ta chuyển lời cho con, hắn sẽ trở về”

Trang Vũ Ninh cắn cắn môi, nói “Con…..

liền đợi huynh ấy trở về.”

Lúc này, ​Diệp Thiếu Dương ​đã ngồi trên xe lửa đi về hướng Dự Châu.

Hắn một mình đi vào nhà ga, lên xe rồi sau đó nhắn tin rời đi gởi cho các bằng hữu, lúc sau, Tạ Vũ Tình cùng Chu Tĩnh Như thay phiên nhau gọi điện trách hắn.

Diệp Thiếu Dương ​thật là vất vả để trấn an các nàng, xoa xoa lỗ tai bị đau, tựa lưng vào ghế ngồi, bên tai lại quanh quẩn ca khúc lúc nãy Trang Vũ Ninh biểu diễn.

Lúc này nàng biểu diễn, giới thiệu tên ca khúc là “Làm một mảnh lá cây của anh”

, hai chữ lá cây, tám phần cũng là vì không bàn mà hợp ý với dòng họ của mình.

Diệp Thiếu Dương ​âm thầm thở dài một hơi, cảm nhận được áp lực khi bị người nhớ thương.

Nhìn cảnh vật biến ảo bên ngoài cửa sổ xe, ​Diệp Thiếu Dương ​lại nghĩ đến mấy năm rồi không có đi về quê nhà, không biết hiện tại bộ dáng ra sao, còn cái thi sát kia, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, sư phụ từ đâu lại biết nó lần thứ hai xuất thế? Trực giác cho hắn cảm giác được chuyện lần này sẽ rất khó giải quyết.

Diệp Thiếu Dương ​cảm giác có chút mệt, tựa lưng vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

“Làm sao vậy, đang luyến tiếc các mỹ nữ của ngươi à?”

Một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai.

Diệp Thiếu Dương ​ngẩn ra, trong nháy mắt hoài nghi chính mình có hay không bị ảo giác, trợn mắt ra nhìn, giật mình thấy một người quen thuộc đang ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh, là Tiểu Mã! “Ngươi sao thế nào lại ở đây!”

​Diệp Thiếu Dương ​cả kinh thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.

“Sau khi ngươi đi, ta liền đi tìm Vương Bình, cùng nàng nói qua tình huống hiện tại, cũng coi như là đi du lịch, thuận tiện kiếm chút tiền, nàng cũng đã đáp ứng rồi, với lại lúc này nàng đang trong kì thi, không có thời gian bên ta, ta liền tra số tàu, rồi mua phiếu đi lên”

Tiểu Mã nhún vai “Đơn giản vậy thôi.”

Diệp Thiếu Dương ​cười rộ lên, đánh lên ngực hắn một quyền, “Ngươi nói kiếm tiền, nhưng ai cho ngươi tiền, lại nói ngươi như thế này, làm gì mà cứ một hai phải đi theo ta.”

Tiểu Mã gãi gãi đầu “Ta cũng không biết nữa, giống như vận mệnh đã chú định, luôn có một âm thanh xúi giục ta đi theo ngươi…..”

Diệp Thiếu Dương ​biết hắn là đang tìm cớ, trừng mắt nhìn hắn nhưng cũng không có phản bác “Đúng rồi, thế sao ngươi lại ngồi đây, ngươi như thế nào biết ta ngồi ở chỗ nào?”

“Ta làm sao biết được, ta đang ở thùng xe bên kia, một đường đi tìm, thấy chỗ ngồi gần ngươi không có ai, nên cố ý làm ngươi một cái kinh hỉ”

Tiểu Mã lấy ra di động, bấm bấm vài cái, mở ra một trang tin tức, đưa cho ​Diệp Thiếu Dương ​xem, tiêu đề là “Trang Vũ Ninh đoạt tổng quán quân, ở trên sân khấu thổ lộ thâm tình.”

“Hiện tại trên mạng còn đang đồn đoán, bài hát kia của Vũ Vũ là hát về ai, bất quá cũng có người là nghĩ đây là một loại lăng xê mới.”

Tiểu Mã nhướng nhướng chân mày nhìn ​Diệp Thiếu Dương ​“Hiện tại trở về còn kịp đó”

“Nhảy tàu xe bị chết”

​Diệp Thiếu Dương ​một câu nói đùa rồi không bàn luận về đề tài này nữa.

Mấy giờ sau, tàu lửa đã chạy đến Dự Châu, ​Diệp Thiếu Dương dẫn theo Tiểu Mã xuống xe, đi ra bến xe, mua phiếu đi ô tô đến huyện Hoài Thượng, rồi tiệm cơm bên ngoài ăn cơm trưa, nghỉ ngơi hai giờ, rồi mới ngồi lên ô tô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play