Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn Chanh Tử, sau một lúc lâu mới nói: “Em là làm sao nghĩ đến điều này?

“Em thường xuyên ở âm ty mà, đối với hắn so với mọi người còn hiểu hơn, Từ công là người rất giảng nghĩa khí, anh từng giúp hắn không ít, bảo hắn thiết kế hại anh, hắn không làm được.”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, tâm tình trái lại khá hơn rất nhiều, cảm thấy có chút bản khoăn vì mình lúc ấy hành động theo cảm tình, chưa nghe hắn trực tiếp chạy đi, lẩm bẩm: “Chỉ mong hắn sẽ không vì vậy bị phạt.”

Chanh Tử nói: “Cái đó thì sẽ không, hắn tuy không có chức quan, chỉ là sự gia, nhưng địa vị vẫn rất cao, hơn nữa hắn là thân tín của Chuyển Luân Vương, hắn đã dám làm như thế, vậy nhất định là không sợ. Chẳng qua...”

“Chẳng qua cái gì?”

Chanh Tử nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nói: “Em đang nghĩ, lần hành động này, rốt cuộc có phải Chuyển Luân Vương hạ lệnh hay không. Nếu là hắn kiên trì muốn bắt anh, vậy sẽ không chỉ phái chút người vậy đi, cho anh cơ hội đào tẩu, lại càng sẽ không phái Từ công đi –– ngược lại không phải vì anh, anh nghĩ đi lão đại, Luân Hồi ti có nhiều người như vậy, Chuyển Luân Vương vì sao cổ tình phái Từ công quan hệ tốt với anh đi, chẳng lẽ là cố ý để Từ công khó xử hay sao?”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, theo lối suy nghĩ của cô nghĩ một chút, lập tức nghĩ tới loại khả năng nào đó, không đợi mở miệng, Tiểu Thanh dẫn đầu hỏi: “Không lẽ, Chuyển Luân Vương cũng không muốn thật sự bắt lão đại? Vậy hắn vì sao còn phải hạ lệnh?”

Chanh Tử nói: “Chuyển Luân Vương và lão đại không thì không oán, bắt hắn làm gì? Hắn hạ lệnh... Có thể là không thể không hạ lệnh đi.”

Tiểu Thanh lập tức nói: “Điều đó không có khả năng, trong âm ty, có thể hạ lệnh để Chuyển Luân Vương làm việc, chỉ có đại để.”

“Không chừng chính là đại để thì sao?"

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, trong lòng lộp bộp một cái, cẩn thận suy nghĩ, thật đúng là nghĩ kỹ mà sợ, lúc này Tiểu Bạch nói: “Có thể hạ lệnh cho Chuyển Luân Vương, không riêng gì đại đế... Lão đại, người lần trước không phải nói, Địa Tạng Bồ Tát phái người đi tróc nã ngươi sao, không chừng chuyện này là hắn làm chủ thì sao?”

“Địa Tạng Bồ Tát?”

Chanh Tử gật gật đầu, “Chuyển Luân Vương là người trong Phật môn, tuy nhậm chức ở âm ty, nhưng lão đại thật sự của hắn là Địa Tạng Bồ Tát, đối với đại đế, hắn cũng là nghe điều không nghe tuyên, nếu thật là đại để muốn bắt ngươi, căn bản không cần tìm Chuyển Luân Vương, tùy tiện nói với mấy đại lão kia, lão đại ngươi căn bản không chạy ra khỏi Phong Đô thành... Nhưng thế lực Địa Tạng Bồ Tát, càng nhiều là ở mấy đại địa ngục, làm việc ở Phong Đô thành, vẫn có điều cố kỵ.”.

Diệp Thiếu Dương cẩn thận cân nhắc một phen, nếu thật là Địa Tạng Bồ Tát, vậy tất cả đều rõ-- tuy hắn không rõ Địa Tạng Bồ Tát vì sao phải trăm phương ngàn kể đối phó mình, nhưng dù sao cũng là có tiền lệ rồi.

“Anh trước kia sao lại chưa phát hiện em thông minh như vậy.” Diệp Thiếu Dương đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt thanh Tử, đột nhiên nhớ tới Tiêu Dật Vân hình như là đi rồi nhỉ?

Chanh Tử thè lưỡi, làm nũng nói: “Cũng không phải em thông minh, chỉ là người ta luôn luôn làm việc ở Thiên tử điện, tương đối hiểu biết đối với quan hệ cùng phong cách làm việc của các đại lão âm ty, chuyện này cũng không phức tạp, đại khái có thể nghĩ đến. Nhưng lão đại, anh sau này cũng thật cẩn thận một chút, Địa Tạng Bồ Tát không phải dễ chọc...”.

“Anh đương nhiên biết không dễ chọc.” Diệp Thiếu Dương cười khổ.

Tuy Địa Tạng Bồ Tát luôn luôn ở địa ngục cùng Vô Lượng Giới, ở thành Phong Đô không có cảm giác tồn tại gì, nhưng dù sao cũng là siêu cấp đại lão cùng một cấp bậc với Phong Đô đại đế, đắc tội hắn tự nhiên là rất phiền toái, ủy khuất nhất là... Mình đến bây giờ cũng không biết mình đắc tội lão nhân gia này ở chỗ nào, nói là vì Sơn Hải An, nhưng hắn luôn cảm thấy lý do này có chút gượng ép.

Địa Tạng Bồ Tát là đỉnh cấp đại lão, lại là người trong Phật môn, lẽ ra không nên vì Sơn Hải An đối đầu tới cùng với mình chứ?

Nhưng đã không nghĩ ra được, cũng dứt khoát không đi nghĩ nữa.

Chanh Tử tỏ vẻ quay về có thể tìm Thôi phủ quân hỏi thăm, xem hắn biết nguyên nhân hay không.

“Lão đại, người và Từ Phúc tán gẫu cái gì, biết tung tích Sơn Hải Ấn chưa?” Qua Qua tò mò hỏi, đoàn người cũng đều mở to mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, chờ nghe.

“Cái này... Hắn quả thật đã nói ra chút gì đó, ta còn chưa nghĩ ra, chỉ có thể trở về chậm rãi nghĩ.”

Tại vách mạch rừng, Diệp Thiếu Dương lo lắng nhỡ đâu bị ai nghe được, đành phải nói như vậy, đồng thời dùng ánh mắt ám chỉ cho bọn họ. Đoàn người hiểu ý, tuy vẫn tò mò, nhưng không hỏi nữa.

Diệp Thiếu Dương hàn huyên với đoàn người một hồi, chuyên đề tài, hạ giọng nói: “Các ngươi đều nghe cho rõ đây, ta cảm giác, quan hệ của ta và âm ty đã như vậy rồi, chỉ có thể tiến thêm một bước chuyển biến xấu, nhỡ đâu thật sự đối đầu nhau quá mức, các ngươi ở âm ty cũng không dễ nán lại nữa. Tiểu Thanh, đến lúc đó người nhớ mang mọi người cùng nhau rời khỏi nơi này, đi Không Giới tìm quân sự, ít nhất cũng có chỗ đặt chân. Ở đúng rồi, ngoại trừ Chanh Tử.”

“Dựa vào cái gì, nếu mọi người phải đi, em đương nhiên cũng đi theo.”

Chanh Tử không phục.

“Em có phủ quân làm chỗ dựa, cho dù là Địa Tạng Bồ Tát cũng không dám động vào em, em đương nhiên phải lưu lại, thực đến một bước đó, anh còn trông cậy vào em mật báo cho anh.”

Diệp Thiếu Dương véo một phát trên cái mũi của cô.

Chanh Tử hé miệng cười, ôm lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, dùng sức lắc, giọng giòn tan nói: “Anh muốn khiến em đáp ứng à, vậy trừ phi anh nói cho em biết, anh càng nhất là em.”

“Thực mất hết mặt mũi!” Tiểu Bạch cố ý làm bộ nôn mửa.

Chanh Tử đi lên đá cô.

“Người thì có mặt mũi, là ai không có việc gì đi quấn quít lấy ta tâm sự nhớ nhung đối với Đạo Phong chứ...”

“Ngươi câm miệng!” Tiểu Bạch xông lên đi bịt miệng Cô, Chanh Tử vội vàng trốn tới phía sau Diệp Thiếu Dương, hai người vòng quanh hắn đùa giỡn.

Diệp Thiếu Dương vội vàng né ra, hàn huyên cùng Thất Bảo và Cục Than mấy tiểu tử kia một hồi, hỏi bọn nó tu hành thế nào, giúp bọn nó giải đáp một ít nghi hoặc, lại cổ vũ bọn nó một phen, thấy bộ dáng bọn nó tràn đầy tự tin, tràn ngập khát khao đối với tương lai, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy vui mừng gấp bội.

Bọn nó một đám này, hẳn tính là thành viên đại hai của Liên Minh Bắt Quỷ, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, bọn nó tương lai khẳng định sẽ trưởng thành lên. Diệp Thiếu Dương bây giờ duy nhất lo lắng, là tương lai của bọn nó sẽ bởi vì mình, mà cuốn vào trong sự kiện đáng sợ.

Cũng may hiện tại Lâm Tam Sinh đã đặt chân ở Không Giới, nếu m Dương ti bên này không nàn lại được nữa, ít nhất còn có thể đi Không Giới phát triển.

Diệp Thiếu Dương mưu tính thế này thế kia, cuối cùng yên lòng, lại thân cận với bọn nó một phen, sau đó mang theo Qua Qua về tới nhân gian.

Nằm ở trên giường nghỉ ngơi một lúc, Diệp Thiếu Dương cảm giác có chút khát, đi ra rót nước uống, phát hiện ba người kia thế mà vẫn ghé vào trên số pha xem TV.

Bích Thanh ghé vào trên sô pha, Bánh Bao ngồi ở trên lưng cô, đang ra sức mát xa cho cô, ánh mắt lại nhìn chằm chằm màn hình. Trần Duyệt ngồi ở một bên.

Bích Thanh vẻ mặt thích ý.

“Đây là tình huống gì vậy.” Diệp Thiếu Dương tò mò.

“Không mát xa cô ta sẽ không cho ta xem.” Vẻ mặt Bánh Bao ủy khuất.

“Gặp được Từ Phúc chưa?” Bích Thanh hỏi, ánh mắt vẫn dừng lại ở trên màn hình máy tính. Đối với Cô mà nói, không có chuyện gì so với phim ảnh còn quan trọng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play