Từ Văn Trường cũng lấy ra một khối tinh bàn, hướng một khối tinh bàn khác trên cửa điều chỉnh, sau đó khớp.
Sau khi hai khối tinh bàn đều dán trên cửa, đều tự bắn ra một luồng linh quang, chiều tinh bàn trên cửa, theo một đợt tiếng động “Kẽo kẹt”, tinh bàn trong tay bọn họ và trên cửa cùng nhau chuyển động.
Diệp Thiếu Dương mở to mắt nhìn một màn này, ngạc nhiên nói: “Phức tạp như vậy!”
“Hắn là tội phạm quan trọng đầu bảng của âm ty, tự nhiên phải phối cho loại đãi ngộ này.” Từ Văn Trường giải thích, gian phòng giam này, là một gian phức tạp nhất trong cả địa lao, phòng giam khác chỉ có một khối tinh bàn, bên trên có sáu cột thuộc tính, tương đương với một mật mã sáu chữ số, mà mật mã này chỉ có ngục tốt biết, khối tinh bàn kia trong tay hắn chính là chìa khóa, chỉ cần mật mã khớp, là có thể mở ra phong ấn trên cửa.
Mà gian phòng giam đặc thù này giam giữ Từ Phúc, trên cửa có hai khối tinh bàn, tương đương với có hại khóa mật mã, một cái trong đó ở trên tay ngục tốt, một cái khác ở trong “két bảo hiểm” của Chuyển Luân Thánh Đế, khi cần thẩm vấn, thì đem tinh bàn giao cho đặc sứ, mang đi địa lao, phối hợp sử dụng với ngục tốt, mới có thể mở ra cửa phòng giam...
Khi nói chuyện, trên cửa phòng giam đã “Rắc một tiếng rồi mở ra.
Ngục tốt đem cửa đẩy ra, Từ Văn Trường làm phép, khiến quỷ hỏa trên vai bay vào.
Diệp Thiếu Dương vội vàng ghé qua nhìn.
Trong phòng giam có hai đám quỷ hỏa treo ở giữa không trung, thong thả bay, miễn cưỡng đem phòng giam chiếu sáng lên.
Tám sợi xích màu vàng từ trên tường bốn phương tám hướng nối xuống, trói ở trên thân một người, người này khoanh chân ngồi ở trên một cái bồ đoàn, cả người nhộn nhạo một tầng hào quang màu lam, lúc sáng lúc tối, thể hiện hắn đang thổ nạp dưỡng tức.
Nghe được động tĩnh mở cửa, hắn chậm rãi thu Công, ngẩng đầu, nhìn về phía hai người bọn Diệp Thiếu Dương.
Chính là Từ Phúc.
Từ Phúc nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, không cảm thấy bất ngờ chút nào, khẽ cười, nói: “Tiểu thiên sử, đã lâu không gặp.”
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng cũng thấy rất không phải, cảm khái: “Ta sớm nên đến thăm ngươi.”
“Ha ha, ta có đẹp gì đâu. Tiểu thiên sư, ta nghe nói, người gần đây lại làm không ít việc lớn kinh thiên động địa, không tệ. Ta không nhìn làm người.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Ngươi sao có thể biết?”
Từ Phúc hướng Từ Văn Trường bĩu môi, Từ Văn Trường giải thích: “Là ta nói cho hắn. Hắn một ngày chưa nói ra tung tích Sơn Hải An, chúng ta luôn phải thẩm vấn đối với hắn, những việc râu ria, hắn hỏi thăm, ta sẽ nói. Tốt xấu hắn cũng là tổ tông ta phải không.”
“Tổ tông?” Diệp Thiếu Dương ngẩn ra.
Từ Văn Trường bất động thanh sắc nói: “Hắn là tổ tiên năm mươi sáu đời của ta.”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm, sau đó đột nhiên nghĩ ra, hai người bọn họ đều họ Từ, hóa ra là người một nhà, lúc trước vây bắt Từ Phúc, Từ Văn Trường cũng có mặt, lúc ấy không nhắc, nhắm chừng là vì tránh hiểm nghi.
“Lão tổ, thời gian của tiểu thiên sự không nhiều, người có cái gì dặn dò, cứ việc nói thẳng đi.”
Từ Phúc cười lạnh nói: “Các ngươi không phải là muốn biết Son Hải n giấu ở đâu.” Sau đó quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ngươi là vì Sơn Hải An mà đến nhi?”.
Diệp Thiếu Dương cười khổ nói: “Ngươi thật đúng là hai người không nhẹ, ngày đó lúc chia tay, người nói với ta một chuỗi chú ngữ gì đó về Sơn Hải An, khiến mọi người đều cho rằng Sơn Hải An
trong tay ta, các thế lực đều đến cướp đoạt, vài lần trải qua nguy hiểm, thật sự là phiên không chịu nổi.”
Từ Phúc trái lại vẻ mặt bình tĩnh, chờ hắn nói xong, thong thả nói: “Ta không gạt người, Sơn Hải An vốn ở trong tay ngươi.”
Từ Văn Trường lập tức nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
“Móa, hôm nay cũng không có người ngoài, cháu của ngươi cũng ở đây, ngươi cũng không nên nói lung tung nữa, ta đem cả nhà lục lọi hết rồi, vì sao ngay cả cái bóng cũng không có.”
“Ta đương nhiên không thể nói, bằng không nhất định sẽ bị người khác đoạt đi.” Từ Phúc cười giáo hoạt, “Tiểu thiền sư, Sơn Hải An giấu ở nơi nào, ngươi tất nhiên là không tìm thấy, nhưng mà cần gì sốt ruột, không chừng ngày nào đó lại đột nhiên tìm được.”
Diệp Thiếu Dương nhìn ánh mắt hắn, tựa như mang theo ám chỉ nào đó, cẩn thận cân nhắc lời hắn nói, lại không hiểu ra sao, ý đồ hỏi cẩn thận, nhưng Từ Phúc không nói gì nữa.
Cái này thật ra không phải giả thần giả quỷ, Diệp Thiếu Dương cũng lý giải: Từ Văn Trường có thể đem mình mang tới nơi này, một bộ phận nguyên nhân rất lớn, là muốn thông qua mình để hỏi tung tích Sơn Hải n.
Từ Phúc đương nhiên sẽ không nói, bằng không âm ty nhất định sẽ cướp đi trước một bước.
Vấn đề là, Diệp Thiếu Dương không thể phán đoán điều hắn nói là thật hay giả.
“Tiểu thiên sư, người từng xuyên việt, người chẳng lẽ không hiểu ý tứ của ta?”
Xuyên việt... Cái này và Sơn Hải n ở nơi nào có quan hệ gì?
Nhất là hắn ở lúc nói hai chữ “Xuyên việt” thêm trọng âm, hai chữ này tất nhiên là cất giấu huyền cơ, là cái gì đây?
“Tiểu thiên sư, cảnh còn người mất.” Từ Phúc đột nhiên đề cao giọng, nhìn chằm chằm hắn, lập lại một lần nữa, “Cảnh còn người mất a!”
Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, trong đầu linh quang thoáng hiện, đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng, vẻ mặt biến đổi hẳn, nhìn về phía Từ Phúc.
Từ Phúc tựa như đọc hiểu ánh mắt hắn, gật gật đầu.
Thì ra... lại là như thế.
Trách không được toàn bộ mọi người đều không tìm thấy.
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn hiểu rồi. Cảnh còn người mất, bốn chữ này dùng quá hay.
“Ngươi còn có việc gì không, không có việc gì người trở về đi, về sau đừng đến đây nữa.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm động, lặng lẽ nói: “Ta không có cách nào cứu người ra ngoài.”
“Không sao, ta ở đây lại không phải chịu hình, vừa lúc mỗi ngày thanh tu, trừ ngẫu nhiên có người tới hỏi, lại không có ai đến phiên ta, lang bạt mấy ngàn năm, ta vừa lúc cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi. Tiểu thiên sư, đường dài miên man, như giẫm miếng băng mỏng, mỗi một bước đều phải cẩn thận.”
“Đệ tử nhớ rồi.” Diệp Thiếu Dương hướng hắn khom người với một cái, nói với Từ Văn Trường: “Đi thôi.”
Từ Văn Trường hồ nghi nhìn nhìn hắn, xoay người ra khỏi cửa, chờ Diệp Thiếu Dương đi ra, bảo ngục tốt một lần nữa đem cửa đóng lại.
“Từ công, Từ Phúc hắn... Thật sự là tổ tiên ngươi?”
“Đúng thì làm sao.”
Diệp Thiếu Dương còn muốn hỏi nữa, Từ Phúc khoác một tay lên trên vai hắn, chỉ trong chớp mắt, một dòng cường khí truyền đến, nối đến trong kinh mạch hắn.
Diệp Thiếu Dương theo bản năng cho rằng hắn muốn đối phó mình, vừa muốn làm phép, trong thần thức đột nhiên truyền đến tiếng của Từ Văn Trường: “Tiểu thiên sư, người sau khi ra ngoài, lập tức rời khỏi Phong Đô thành, không thể quay đầu, về sau cũng không cần đến nữa!”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh hãi, vừa muốn mở miệng, Từ Văn Trường bước nhanh về phía trước, Diệp Thiếu Dương vội vàng đuổi theo. Từ Văn Trường đi ra bên ngoài, gõ ba cái ở trên cửa huyền thiết, bên ngoài đem cửa mở ra.
“Ngươi với ta làm bạn một hồi, không đành lòng gia hại, tạm biệt ở đây!”
Sau khi cửa mở, Diệp Thiếu Dương đảo mắt, nhìn thấy một loạt bóng người đứng trên bậc thang bên ngoài: hai vị pháp vương, hai kim giáp quỷ võ sĩ, mười mấy ngân giáp quỷ võ sĩ lấy hình quạt đứng thành một hàng, đều cần binh khí, như hổ rình mồi.
Tam Pháp Vương hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay, nói: “Tiểu thiền sư, đám huynh đệ này của ta, cùng người ngày xưa không thù gần đây không oán, hôm nay phụng mệnh bắt ngươi, ngươi vẫn là bó tay chịu trói, để tránh tổn thương hòa khí.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT