“Nào có, tôi chỉ là muốn khuyến cô ta đừng sát sinh, cô ấy không đợi tôi nói xong đã chạy!” Diệp Thiếu Dương rất ủy khuất.
“Cô ta chạy không xa, ta đi đuổi theo gọi cô ta trở về!” Qua Qua nói xong hướng dưới núi đuổi theo.
Diệp Thiếu Dương hơi yên tâm, nghĩ đến biểu hiện kỳ quái của Bích Thanh vừa rồi, buồn bực nói: “Cho dù cô ta là hiểu lầm, vì sao cô ta khóc chứ?”
Đoàn người đều cười mà không nói lời nào.
Chu Tĩnh Như lại thở dài, lặng lẽ nói: “Thiếu Dương ca, anh vẫn là đừng hỏi, tâm tư nữ hài tử, anh vẫn là đừng hỏi, hỏi rồi anh lại không gánh vác được đâu.”
Diệp Thiếu Dương không rõ nguyên do. Nhưng ba chữ“nữ hài tử”, khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy là lạ, Bích Thanh là nữ hài tử... Được rồi, coi như cô ấy là nữ hài tử đi.
Diệp Thiếu Dương đem Bánh Bao cũng đuổi đi, bảo nó theo Qua Qua cùng đi tìm Bích Thanh
Đoàn người đang muốn xuống núi, lão Quách đột nhiên đi đến bên cạnhDiệp Thiếu Dương, trêu tức nói: “Tiểu sư đệ, thân chính không sợ bóng tà.”
“Ý tứ gì?” Diệp Thiếu Dương không hiểu sao nhìn lão, không hiểu lão vì sao đột nhiên nói câu này.
“Ta là nói, thân chính không sợ bóng tà, làm chuyện gì, mình không có tâm tư đó là được rồi...” Lão Quách làm bộ như lơ đãng nói, nhưng Diệp Thiếu Dương lại nghe ra không thích hợp: hai chữ “cái bóng” kéo trọng ấm.
Cái bóng?
Diệp Thiếu Dương đột nhiên ý thức được gì, làm bộ như lơ đãng quay đầu nhìn lướt qua, khóe mắt quét đến cái bóng của mình... Lòng chợt lộp bộp một cái, lại nhìn lão Quách, lão Quách cũng đang nhìn hắn, ánh mắt vừa giao hội, đều đã hiểu nhau.
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ đầu, nói: “Mọi người đi trước, tôi cần đi căn phòng nhỏ kia dưới núi xem chút, đem lối ra kia phong ấn một lần nữa, lông mày trắng cậu đi cùng tôi.”
Ngô Gia Vĩ không rõ nguyên do, ừm một tiếng đuổi theo hắn.
Mới đi không được mấy bước, Chu Tĩnh Như từ phía sau nhìn hắn, đột nhiên nhíu mày, kinh ngạc hô lên: “Thiếu Dương ca, cái bóng của anh sao lại không giống với người khác chứ!”
Hỏng rồi!
Diệp Thiếu Dương đột nhiên xoay người, cái bóng phía sau mình đột nhiên co rút, dọc theo hai chân mình nhanh chóng lan tràn lên, phàm là bộ vị bị cái bóng dán vào, lập tức tê dại không còn sức lực.
Bóng đen bò đến chỗ khoeo chân, Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm giác hai đầu gối như nhũn ra, suýt nữa quỳ xuống, nhưng hắn cũng sớm có chuẩn bị, lập tứcđem tay từ trong túi quần rút ra, trong tay cầm lấy hai tấm ám kim thần phù, phân biệt dán ở trên đầu gối mình, linh phù gặp bóng đen, xèo một tiếng bốc cháy lên, bộc phát ra ngọn lửa địa ngục, bóng đen nháy mắt hướng về hai bàn chân rút đi.
“Thiên địa vô cực, tiềm long vật dụng, tử nguyệt thanh phong, trần hoàng hoành độ! Cấp cấp như luật lệnh!”
Diệp Thiếu Dương khẽ lật tay, lấy ra Thái Ất Phất Trần, chấm xuống ở trên lửa bùa, quét lên trên hai chân, đem bóng đen từ trên hai chân đuổi xuống, nhưng người ta ở dưới ánh sáng không có khả năng không có bóng, cho dù đem bóng đen đuổi đến lòng bàn chân, một khi thả lỏng, bóng đen lại sẽ bò lên.
Diệp Thiếu Dương thừa dịp bóng đen bị lửa bùa đuổi đi, vội vàng lấy ra hai sợi chỉ đỏ,treo hai đồng tiền lớn đúc mẫu, quấn ở trên mắt cá chân của mình, buông ra Thái Ất Phất Trần, quả nhiên bóng đen lại lần nữa lan tràn lên, đến vị trí mắt cá chân, bị sợi chỉ đỏ ngăn trở, toát ra làn khói màu vàng, không ngừng thiêu đốt đồng tiền lớn đúc mẫu treo ở trên sợi chỉ đỏ.
Đồng tiền vốn lạnh lẽo lập tức trở nên nóng lên, như là hai khối bàn ủi, thiêu đốt làn da trên bắp chân. Diệp Thiếu Dương đau đến mức nhe răng trợn mắt, nén đau, cất bước hướng về phía trước chạy như điên.
“Thiếu Dương ca!” Chu Tĩnh Như không biết trên người Diệp Thiếu Dương đã xảy ra cái gì, vội lao tới, lão Quách đem cô ngăn lại, rồi đem mọi người ngắn hết lại, bảo bọn họ không cần đi qua, khiến Diệp Thiếu Dương phân tâm.
Chỉ có Ngô Gia Vĩ chạy theo Diệp Thiếu Dương, trong nháy mắt đã đến chân núi. Diệp Thiếu Dương cảm giác hai đồng tiền lớn đúc mẫu kia đã lún vào trong da thịt, Cơ thịt đau tới mức run rẩy, nhưng không dám dừng lại, lao một bước vào phòng nhỏ, Ngô Gia Vĩ theo sau đi vào.
Diệp Thiếu Dương đem cửa đóng lại. Căn phòng nhỏ này vốn không có cửa sổ, sau khi cửa khép lại, không có lấy một chút ánh sáng, xung quanh là một mảng tối đen.
Không có ánh sáng, tự nhiên cũng sẽ không có bóng.
Diệp Thiếu Dương cảm giác hai chân mình lập tức không đau nữa.
“Thiên Nhãn, mở ra Thiên Nhãn
Diệp Thiếu Dương gọi Ngô Gia Vĩ, đồng thời bản thân mở ra Thiên Nhãn, ở trong bóng đêm nhìn ra bốn phía.
Thiên Nhãn không thể làm người ta nhìn được đồ vật trong bóng đêm (nếu không đã thành siêu năng lực), nhưng tựa như tia hồng ngoại, có thể nhìn thấy tà vật ở phụ cận.
Diệp Thiếu Dương chưa thấy tà vật, thứ nhìn thấy... Vẫn là một mảng tối đen.
Không nên là vậy chứ!
"Ha ha..."
Tiếng cười của một nam nhân vang lên. Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, không tìm thấy phương hướng thanh âm, cảm giác tiếng cười này không đầu không có.
“Diệp Thiếu Dương, ta từ trước tới giờ luôn cảm thấy người là người thông minh, không ngờ, ngươi
trong tình thế cấp bách cũng phạm vào sai lầm nghiêm trọng như vậy... Trong gian phòng này không có ánh sáng, cũng không có bóng, nhưng người nghĩ tới chưa... Bóng tối, vốn chính là bóng, ở đây, ta không đâu không có...”
Diệp Thiếu Dương cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, bình tĩnh nhìn bốn phía, lúc này mới hiểu vì sao mình sau khi mở ra Thiên Nhãn nhìn thấy vẫn là một mảng hắc ám: Anh Mị không đâu không Có, chiếm đầy toàn bộ không gian nơi này!
“Ngươi luôn đi theo ta?”
“Không sai, vốn muốn ở trong Cửu Tinh các bắt người, không ngờ Cưu Ma thượng sư nửa đường xông ra, đành phải thả ngươi ra... Nhưng ta có thể nào thả người về. Diệp Thiếu Dương, một trận chiến này ta chờ đã lâu, để ta diệt thân thể hồn phách của ngươi, đem nguyên thần của người mang đi Hiên Viên son!”.
Phen này thật đúng là chó, có câu nói như thế nào nhỉ, mới rời hang hổ lại vào ổ sói, đúng, chính là loại tình cảnh này.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại, nói: “Ngươi là trưởng lão Thái m sơn, cũng là có thân phận, như vậy được không, vì công bằng, hai ta ra ngoài đánh như thế nào? Một chọi một đơn đấu!”
“Công bằng? Ha ha..."
Anh Mị điên cuồng cười lên, “Diệp Thiếu Dương, người ở nhân gian cũng coi như vô địch, thế mà lại ngây thơ như vậy, thủ đoạn chỉ là vì kết quả mà phục vụ, đơn đấu, a...”
Đột nhiên một trận gió nổi lên, có vô số thứ giống như sợi tơ thiêu đốt lên thân thể Diệp Thiếu
Dương.
Diệp Thiếu Dương điểm hóa một ngọn lửa bùa, mượn thể nhìn lại, là khí đen nồng đậm không tan, giống như tơ tóc bám lên trên người mình, vội vàng dùng lửa bùa vỗ vào thân thể.
Nơi lửa bùa tới, khí đen lui bước, nhưng lập tức lại từ phương hướng khác lao tới. Diệp Thiếu Dương dứt khoát đốt thêm mấy tấm linh phù, niệm chú sinh thành đèn kéo quân, vòng quanh mình xoay tròn, đem bóng đen bức lui ra ngoài.
Nhưng lực lượng thẩm thấu của bóng đen rất mạnh, không ngừng áp bách lửa bùa, chỉ một lát, lửa bùa đã sắp dập tắt.
Diệp Thiếu Dương lại lấy ra mấy tấm linh phù điểm hỏa, bảo vệ quanh thân.
“Lực lượng hắc ám này của ta lấy mãi không hết, ta trái lại muốn xem xem trên người người có bao nhiêu linh phù.”
Anh Mị lấy một loại giọng điệu trêu tức nói, không nhanh không chậm khống chế bóng đen, đi tiểu hao linh lực của lửa bùa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT