Nhìn thấy Bánh Bao cùng Ngô Gia Vĩ, Diệp Thiếu Dương rất cao hứng, hướng phía dưới hô: “Các cậu đừng cho đoàn người giết vào trước, những người này đều bị hạ Trừu Hồn Thuật, một khi hiện hình, lập tức sẽ chết!”

Đám người Tiểu Mã vừa nghe liên ngẩn ra, vội hỏi vậy làm sao bây giờ.

“Tiểu Mã mấy người các câu tiến vào, chúng ta trực tiếp xông vào hoàng cung, bắt hoàng đế trước, bảo hắn hạ lệnh không được chống cự, sau đó nói tiếp!”

“Được!”

Thân hình mập mạp của Tiểu Mã lập tức bay lên thành lâu, hướng bên ngoài hò hét: “Các huynh đệ, các ngươi trước tiên ở bên ngoài bày trận chờ, chờ ta đi bắt hoàng đế, đến lúc đó ta tìm mọi người cùng nhau đi vào, chờ tin tức tốt của chúng ta!”

Ngô Gia Vĩ và Bánh Bao cũng phi thân lên. Bánh Bao lập tức nhảy đến trên vai Diệp Thiếu Dương, ôm cổ làm nũng.

Tiểu Mã ở một bên nói sơ qua tình huống ở trên đường tìm được Bánh Bao-- giống với người khác, nó cũng bị sửa chữa ký ức, ngụy trang thân phận mới, bị Tiểu Mã đập cho một phát gạch mà tỉnh lại.

Diệp Thiếu Dương nhéo nhéo mặt Bánh Bao, trêu chọc: “Ngươi đây là lật thuyền trong mương, bình thường đều là người đọc ký ức người khác, lần này ký ức của mình để cho người khác sửa lại.”

Bánh Bao xấu hổ nói không nên lời, tiếp đó lại nghiến răng nghiến lợi la hét báo thù.

Diệp Thiếu Dương nhìn lão quy dưới của thành lúc trước làm vật cưỡi cho Tiểu Mã, buồn bực nói: “Đó là ai?”

“Một lão ngoan tinh, vật cưỡi bổn vương mới tìm, thế nào, tôi tính mang nó đến Quỷ Vực.” Tiểu Mã vỗ ngực, đắc ý nói.

“Cậu không chế hắn chạy chậm à.”

“Nó chạy nhanh lắm, so với thỏ còn nhanh hơn!”

Lúc này nghe Đằng Vĩnh Thanh đi tới, hỏi Diệp Thiếu Dương làm sao bây giờ. Diệp Thiếu Dương nghĩ một phen, bảo Bánh Bao đi theo hắn, đi dọc theo tường thành, đem ngọn đèn trong những phong hoá đài kia dập hết, rút bỏ pháp trận hộ thành, lát nữa nhỡ đâu thực sự đánh nhau, bộ đội của Tiểu Mã cũng dễ vào thành.

“Tiểu Diệp Tử Tiểu Diệp Tử, chúng ta bây giờ đi thôi, tôi không chờ nổi nữa!” Tiểu Mã bẻ tay.

“Được, đi, giết đến hoàng cung!”

Tiểu Mã là người đầu tiên muốn lao xuống, đột nhiên lại lộn về, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Hoàng cung ở đâu?”

Một câu đem Diệp Thiếu Dương cũng hỏi tới mức ngẩn ra.

Hoàng cung ở đâu, mình cũng không biết.

Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhìn thấy tướng lĩnh vẫn đang bị Bích Thanh khống chế kia, ép hỏi hắn vị trí hoàng cung.

Tướng lĩnh đó bộ dáng thấy chết không sờn, nói: “Muốn giết cứ giết, bản quan ăn lộc vua, sao có thể bán đúng quân vương, đừng có nằm mơ!”

Diệp Thiếu Dương nghe xong buồn cười, tướng lĩnh này, tự đem mình coi là hiên ngang lẫm liệt, thật ra chỉ là kẻ đáng thương bị tẩy não.

Tiểu Mã vừa nghe liền tức giận, xắn tay áo, muốn lên cho gã một viên gạch, giúp gã tỉnh táo một phen. Diệp Thiếu Dương đem hắn giữ chặt, tới trước mặt tướng lĩnh, kiểm tra một phen cái trán của gã, lúc này mới phát hiện trên trán gã có một dấu ấn màu xám, lấy tay lau một lần không lau sạch được. Diệp Thiếu Dương lấy ra một tấm linh phù trống, dùng bút chu sa vẽ vài nét bút, dán ở trên trán gã, sau đó làm phép niệm chú.

Linh phụ cháy lên, lại phát ra tiếng bốp bốp, tướng lĩnh kia lớn tiếng kêu thảm thiết, quẫy đành đạch, đợi linh phụ tắt, Diệp Thiếu Dương lại đưa tay lau một phát, trên trán không có dấu ấn gì cả.

Hắn dùng là tiêu giải phù. Một môn pháp thuật số lượng không nhiều nhằm vào pháp sư trong Mao Son thuật, chuyên môn dùng ở trên thân nhân loại bị pháp thuật tà thuật nguyền rủa vân vân vây khốn, trên nguyên tắc có thể hóa giải tất cả pháp thuật con người làm.

Nhưng nói đến cùng, vẫn là chuyện đạo cao một thước ma cao một trường, chỉ xem thi chú và giải chú ai pháp lực cao hơn.

“Người hạ chú, là gã Địa Tiên.”

Diệp Thiếu Dương đưa ra phán đoán, sau đó đem tướng lĩnh này kéo đến chỗ các bộ hạ phía dưới của hắn không nhìn thấy, dùng sức cho đầu hắn một chưởng, tướng lĩnh này theo tiếng mà gục, rúc trên mặt đất run rẩy một hồi, cũng chưa có biến hóa.

Không lẽ hắn là nhân loại?

Diệp Thiếu Dương đang nghĩ, người này khôi phục lại, mở to mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, nhìn hồi lâu, chần chờ nói: “Diệp chưởng giáo?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, vội hỏi: “Anh biết tôi?”

“Sao có thể không biết, Diệp chưởng giáo, tôi là đệ tử Long Hổ sơn Miếu Chính đây, chưởng giáo là sư thúc của tôi! Diệp chưởng giáo, đây là chỗ nào thế?”

Diệp Thiếu Dương nói sơ qua tình huống, giúp hắn gọi lên một ít hồi ức, nói ra, thì ra hắn là một trong các đệ tử nhóm thứ hai Trương Vô Sinh phái tới Thừa Đức điều tra, sau khi phát hiện cổ mộ có vấn đề, hắn thông báo Trương Vô Sinh, Trương Vô Sinh tới Thừa Đức, hai người gặp mặt, bảo hắn dẫn đường, thông qua khe hở ngọn núi kia thượng du cổ mộ đi vào, lúc ấy còn có hai sư huynh đệ cùng nhau, kết quả ba người đều bị hút vào trong cổ mộ...

Ký ức cuối cùng của hắn chính là ba người cùng nhau bị nhốt ở trong một căn phòng tối, bị người ta rót thuốc vào mồm, còn đốt nhang trước mặt bọn họ, sau đó hắn liền ngất đi, chuyện phía sau thì không biết.

Nhìn mình một thân khối giáp, Miếu Chính tuy nghe Diệp Thiếu Dương giải thích đại khái, vẫn cảm giác có chút khó có thể tin.

Đột nhiên, hắn chợt vỗ ót, ôm chân Diệp Thiếu Dương, giật giọng nói: “Diệp chưởng giáo, mau đi cứu sư phụ tôi đi, ông ấy khẳng định cũng còn ở nơi này! Không biết bị ngụy trang thành thân phận

gì!"

Cuối cùng tìm được một đương sự, trong lòng Diệp Thiếu Dương vẫn cao hứng, bởi vì dựa theo cách nói của Miêu Chính, bọn họ lúc ấy đã bị bắt, còn trải qua quá trình tẩy não, vậy nói lên Trường Vô Sinh chưa chết, nếu không người ta không cần thiết tốn công như vậy, một đạo lau cổ là được rồi. Quá nửa hắn cũng giống với bọn Tiểu Mã, bị tẩy não sau đói thay đổi thân phận.

Nhưng muốn tìm được hắn, cũng quả thực không dễ dàng.

Miếu Chính làm tướng lĩnh, không biết thân phận Trương Vô Sinh lại là cái gì đây?

Lấy địa vị đặc thù của hắn, cho dù đôi thân phận, khẳng định cũng không phải người bình thường.

Diệp Thiếu Dương nói cục diện trước mắt với Miêu Chính, Miếu Chính biết được các “bộ hạ” kia của mình đều đã trúng Trừu Hồn Thuật, liền muốn bảo Diệp Thiếu Dương giúp bọn họ giải hết.

Diệp Thiếu Dương bảo hắn tùy tiện gọi hai binh sĩ đi lên, kiểm tra một phen, lập tức khó khăn: phù văn trên thân hai binh sĩ này cũng đều giống với Miêu Chính, là cường giả bài vị Địa Tiên đóng lên, giải cần tốn công chút, hiện trường nhiều binh sĩ như vậy... Nếu lần lượt giải, cho dù mình thực Có pháp lực dùng không hết, nhắm chừng chờ toàn bộ mọi người giải xong, cũng phải là ở một tuần

sau.

Vì thế bảo Miêu Chính tiếp tục giả mạo tướng quân, ổn định các bộ hạ kia trước.

Vì thế Miếu Chính đeo mũ giáp, trở lại bên cạnh thành lâu, đối mặt một đám thủ hạ, phân phó bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ, cứ đứng ở đây, chờ mệnh lệnh.

Miêu Chính cũng muốn theo bọn họ cùng đi xông vào hoàng cung, Diệp Thiếu Dương sợ hắn liền lụy, với lại chỉ có hắn ở lại chỗ này, coi chừng các binh sĩ dưới lầu, bọn họ mới sẽ không vọng động,

Miêu Chính đáp ứng, lại thương lượng với đoàn người đợi lát nữa gặp mặt như thế nào vân vân, Diệp Thiếu Dương mang theo mọi người đến thắng hoàng cung-- bọn họ cũng không biết hoàng cung ở đâu, nhưng nghĩ hắn là ở chính giữa kinh thành, khẳng định không khó tìm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play