“Ngươi không thể đi, thân phận người quá đặc thù, ngươi đi, sẽ làm sự tình càng rối hơn, huống hồ thực lực này của ngươi, đi cũng không giúp được gì, chỉ có thể thêm phiền.”

Nhuế Lãnh Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi thật ra rất biết nói thật đó!”

“Còn có, ta mỗi ngày cần máu để cố bản dưỡng tức (củng cố căn cơ điều dưỡng hơi thở), ngươi không thể đi.”

“Chờ Dương Cung Tử đến đây, còn cần ta làm cái gì.”

“Cô ấy không thể ở lâu, Phong Chi Cốc không có ta, các phương thế lực đều nóng lòng muốn thử, cô ấy phải tọa trấn, ứng phó tình huống rối loạn. Với lại, cô ấy là tà linh, không có máu của nhân loại.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày nói: “Vậy bảo đồ đệ người tới, tiểu hồ ly kia.”

“Con bé cần cùng Nhạc Hằng hợp tu huyền công.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn cười lạnh: “Cho nên chỉ một mình ta là người rảnh rỗi phải không.”

Đạo Phong nói: “Ngươi còn có thể đi nơi nào, người bên ngoài bắt bớ ngươi, So với bắt ta còn nhiều hơn, ngươi an tâm ở trong này cùng ta đi.”

Nhuế Lãnh Ngọc cạn lời, nói: “Ta với người cô nam quả nữ ở đây, người cảm thấy thích hợp sao?”

Đạo Phong trầm mặc một hồi, nói: “Ngươi là vợ của Thiếu Dương, có cái gì phải sợ?”

“Chính bởi vì như vậy, mới càng cần tị hiềm, người xem như anh chống của ta, ta là em dâu ngươi, nào có anh chồng cùng em dâu phụ mỗi ngày cùng nhau sinh sống.”

Lần này đến lượt Đạo Phong cạn lời, vừa muốn nói gì, Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Thôi, xem người đáng thương như vậy, ta vẫn là lưu lại bầu bạn với người đi, ai bảo ta cũng thật sự không còn đường nào để đi.”

Sau đó nhìn Đạo Phong cười cười, “Lúc trước nói giỡn với người, người ta cũng thành bộ dạng bây giờ rồi, còn có cái gì tị hiểm với không tị hiềm.”

Đạo Phong không lên tiếng, hắn lưu lại Nhuế Lãnh Ngọc ở đây, tự nhiên còn có nguyên nhân khác, chỉ là không có cách nào nói rõ với cô.

Nhuế Lãnh Ngọc đi tới, đem Đạo Phong nắm ở trong lòng bàn tay, ngón tay ấn đầu hắn, cười nói: “Đạo Phong, xem người bình thường luôn làm màu ngầu như vậy, không ai bì nổi. Hôm nay cuối cùng rơi vào lòng bàn tay ta rồi nhỉ, về sau ta chiếu cố người, nhưng người phải nghe ta, bằng không ta sẽ bóp nát ngươi.” Nói xong ngón tay ở trên đầu hắn nhẹ nhàng sờ sờ trêu hắn.

Đạo Phong cạn lời. “Ta đổi ý, người vẫn là đi đi.”

Nhuế Lãnh Ngọc che miệng cười lên.

Chưa tới mấy giờ, Lâm Tam Sinh đem Dương Cung Tử mang đến, đi cùng còn có Thu Oánh... Lúc trước hai người lạc đường ở trong Tử Tịch Mê Lâm, đợi khi tìm được bồ đề thần mộc, cái gì cũng không thấy, ôm sự tuyệt vọng mờ mịt trở lại Phong Chi Cốc, đang hoang mang lo sợ, Lâm Tam Sinh liền tự mình đến, đối với Dương Cung Tử mà nói quả thực là trời ban phúc âm, vội vàng đi theo đến đây.

Nhìn thấy Đạo Phong biến thành một người tí hon, Dương Cung Tử bị thương, hai tay ôm hắn khóc một trận, cuối cùng vẫn nở nụ cười, tuy mọi thứ hung hiểm vạn phần, mặc dù có một đoạn thời gian, cô thật sự cho rằng Đạo Phong đã chết, loại đau thương đó... Không cách nào hình dung, mà nay lại nghe được giọng hắn, đại bị đại hỉ, khiến cô cũng triệt ngộ ra một số thứ, lại không thể nói rõ được.

Cô vốn định mang Đạo Phong đi cùng, hoặc là lưu lại chiếu cố hắn, Đạo Phong nói rất nhiều với cô, vì khiến hắn yên tâm, cũng chỉ đành tiếp nhận hắn an bài.

Đạo Phong dặn cô một số chuyện, Dương Cung Tử nhớ kỹ, nhưng lại không nỡ đi.

Thu Oánh nhìn ra manh mối, kéo Lâm Tam Sinh và Nhuế Lãnh Ngọc đi ra ngoài, nhướng ra không gian nói chuyện cho hai người họ.

Lâm Tam Sinh vừa lúc muốn đi kiểm duyệt tình huống các đệ tử kia của hắn, nói cho hai cô nương, phía sau núi có chỗ phong cảnh không tệ, bảo các cô có thể đi dạo một chút.

Hai người theo sau xuống núi, tản bộ ở trong thung lũng.

Quả nhiên, trong thung lũng, khắp nơi mọc hoa dại không biết tên, đầy khắp núi đồi, đúng là nơi các cô nương thích, hai người liền chậm rãi đi đến trong bụi hoa, lẳng lặng tản bộ.

“Cô còn chưa trải qua chuyện đó nhỉ. Cô làm sao biết hai bọn họ muốn nói lời tâm tình.” Nhuế Lãnh Ngọc trêu cô.

“Nhìn ra mà. Tôi tuy chưa từng trải qua cái gì, nhưng tôi trước kia là sinh trưởng ở bên cạnh Nghiệt Kính Đài, mỗi ngày nhìn thấy những người tới soi gương, dạng gì cũng có, thấy nhiều rồi, đối với cảm tình của nhân loại, tự nhiên cũng biết một ít.”

Thu Oánh cười nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, “Tỷ tỷ, ngươi thật sự có phúc.”

“Cái gì?”

Nhuế Lãnh Ngọc nhất thời chưa hiểu.

“Ta theo lão đại thời gian không dài, nhưng âm thầm cũng quan sát chút ngày, hắn... Ta nói không rõ loại cảm giác đó, hắn không giống với người đời, là cái... Dùng lời quá khứ để nói là kỳ nam tử thể gian hiếm thấy, thật sự, người cùng hắn, trái lại thật là một đội trời đất tạo nên.”

Một câu gợi lên rất nhiều tâm sự của Nhuế Lãnh Ngọc, khe khẽ thở dài, nói: “Cái gì trời đất tạo nên, anh ấy là đứa con được trời chọn, ta là chuyển thể quỷ đồng, vừa chính vừa tà, hẳn là bị nguyền rủa mới đúng.”

“Tỷ tỷ, ngươi cũng không nên bị quan, lão đại hắn cũng làm rất nhiều vì ngươi, hắn cũng không phục vận mệnh, chỉ cần các ngươi cố gắng tranh thủ, ta tin tưởng các ngươi khẳng định có thể ở bên nhau.”

Nhuế Lãnh Ngọc hướng cô cười cười, nói tiếng cảm ơn.

“Thu Oánh, người có tính toán gì không?”

“Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, tự nhiên là muốn vào trong cổ mộ tìm lão đại, Anh Mị đã tiến vào Cổ mộ, bọn chúng bố trí mai phục, muốn hại lão đại, ta lúc trước theo dõi Anh Mị, có biết một chút, cần nhanh chóng đi vào nhắc nhở lão đại.”

Thấy vẻ mặt Nhuế Lãnh Ngọc khẩn trương hẳn lên, kéo tay cô an ủi nói: “Tỷ tỷ không cần lo lắng, quân sư bọn họ cũng muốn đi giúp lão đại, khẳng định có thể cứu hắn ra.”

Ước chừng tản bộ khoảng nửa giờ, một đệ tử n Hiền quan tới đây, bày tỏ quan chủ (Lâm Tam Sinh) mời các cô trở về, hai người đi theo trở lại đạo quan, Lâm Tam Sinh đã ở trong sân chờ các cô.

Lâm Tam Sinh cười nói với Nhuế Lãnh Ngọc: “Ngươi ở đây chiếu cố Đạo Phong, nhắm chìmg cần ở một thời gian, ta thật ra muốn mời người giúp một chút.”

“Ngươi xem các đệ tử ta thu, đều là sinh linh của thế giới này, bọn họ vẫn luôn học tập lễ nghi và văn hóa nhân gian, nhung chung quy chưa từng đi nhân gian, trước kia... Đều là Lâm Lâm ở nơi này giáo hóa bọn họ, mà nay người ở đây, có thể ngẫu nhiên nói với bọn họ một chút chuyện nhân gian, nhất là về phương diện văn hóa cùng tu hành.”

Nhuế Lãnh Ngọc lập tức đáp ứng, sau đó hỏi hắn: “Lâm Lâm làm sao vậy, đã lâu chưa nhìn thấy cô ấy."

Ánh mắt Lâm Tam Sinh lộ ra một tia chua xót, đem chuyện Lý Lâm Lâm mất tích, mình điều tra đã lâu cũng chưa thể tìm được cô ấy nói ra. Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong kinh ngạc, cũng chỉ có thể khuyên hắn chậm rãi tìm kiếm.

Lúc này Dương Cung Tử từ bên trong đi ra, bộ dáng cực kỳ không nỡ, đi đến trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc, kéo tay cô nói: “Ngươi cũng biết, ta không tiện ở lại lâu, còn cần dựa vào người chiếu cố hắn, người ta quan hệ vậy, ta cũng không có gì cần dặn dò, sẽ không nói lời cảm tạ đối với ngươi.”

Nhuế Lãnh Ngọc cười nói: “Chỉ cần người đừng ghen là được.”

Dương Cung Tử giận lườm nguýt cô, nói: “Hắn bây giờ nhỏ như vậy, cũng không thể làm gì được, ta ghen cái gì!”

Vài người lưu luyến không rời hàn huyên một lúc, Lâm Tam Sinh mang theo hai cô em rời đi, trước khi đi, nói cho Nhuế Lãnh Ngọc, cô nương kia ở sương phòng phía đông, không cần đi để ý tới cô ấy. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play