“Ta trái lại có cái chủ ý, có thể tránh rút dây đồng rừng...” Chuyển Luân Vương đem chủ ý của hắn nói ra, sau khi nghe xong, Thôi Ngọc chưa tỏ thái độ, Triệu Công Minh và Diêm La vương đều nói hay.

Chung Quỳ nhíu mày nói: “Để m Dương ti đi làm tiên phong, chủ ý này có chút xấu xa nhỉ.”

“Sao có thể chứ, chúng ta làm như vậy, cũng tương đương là giúp Diệp Thiếu Dương, nói thẳng với bọn họ, sẽ không có vấn đề gì.”

Mấy đại lão đều nói không sai, vì thế sự tình cứ như vậy được định ra, mọi người một mực đề cử Thôi Ngọc đi tìm m Dương ti, dù sao Chanh Tử ngay bên cạnh hắn, Thôi Ngọc cũng đáp ứng.

Vốn cho rằng Phong Đô đại để triệu tập bọn họ tới đây, là muốn mở cuộc họp vân vân, kết quả trực tiếp hạ hai đạo ý chỉ, đoàn người có chút cảm giác chưa hết thèm, thảo luận thêm một hồi, đều tự rời đi.

Chung Quỳ và Thôi Ngọc đi chung tới Thiên tử điện, khi đi ngang qua vườn hoa, hai người Chanh Tử và Tiêu Dật Vân đang cùng nhau đùa cá chép dưới nước, nhìn thấy bọn họ đến, đứng dậy vui tươi hớn hở chào hỏi. Thôi Ngọc chiếu cố vài câu, mang theo Chung Quỳ cùng nhau đến sương phòng của mình.

“Bọn họ còn chưa biết?” Chung Quỳ hỏi.

“Tạm thời đều không biết tình huống, nhưng rất nhanh sẽ truyền ra.” Thôi Ngọc nhìn quét hắn, “Ngươi tới chỗ ta làm gì?

Chung Quỳ đi thẳng vào vấn đề: “Lão Thôi, ngươi nói, hai đạo ý chí của đại để hôm nay, là có ý tứ gì?” Nói xong lại bổ sung, “Đừng nói những thứ vớ vẩn kia cho ta, ta muốn nghe nói thật, hoặc là ngươi đừng nói.”

Bọn họ đều cùng một cấp bậc, nói chuyện với nhau cũng đều rất tùy ý.

Thôi Ngọc suy nghĩ một phen, nói: “Đại để không cam lòng.”

Sau đó giải thích: “Đạo Phong làm phản, một điểm này, quả thực ra ngoài đại để dự kiến. Đại đế tức giận, nhưng không cam lòng, ông cần tìm về tinh phách Đạo Phong, tám phần là muốn giúp hắn tự phách sống lại, tiếp tục sứ mệnh của mình.”

Chung Quỳ chậm rãi gật đầu, “Thanh Y là thật sự chết rồi, nhưng chưa chắc đã không có cơ hội sống lại. Nói thật, hắn nếu chết như vậy, ta cũng không cam lòng.”

Thôi Ngọc trầm ngâm không nói.

“Vậy một ý chỉ khác của đại đế, tróc nã Tinh Nguyệt Nô, lại là vì sao? Đại để... Thật sao không để ý Hiên Viên son làm khó dễ?”

“Đương nhiên để ý, nhưng đại đế cũng không phải không thể như thế.”

Đối mặt Chung Quỳ nghi hoặc, Thôi Ngọc giải thích: “Pháp thuật công hội và giới pháp thuật nhân gian tranh đấu mấy trăm năm, Tinh Nguyệt Nô vẫn luôn coi như giữ quy củ, chưa làm cứng, hôm nay lại bắt người bỏ vào dị giới, vốn là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn -- âm ty và Thái m son đại chiến sắp tới, lại trở mặt với Hiên Viên son, sao có tinh lực để ứng đối? Vốn sự tình liên quan sinh tử tồn vong, các môn phái Không Giới cũng phải hỗ trợ, nhưng nay người ta khai chiến với Thi tộc, ốc còn không mang nổi mình ốc, tự nhiên không chiếu cố được âm ty. Pháp thuật công hội đó là đoán chắc âm ty không có động tác, mới không kiêng nể gì.”

Chung Quỳ nghe xong Thôi Ngọc phân tích, suy tư một lúc lâu, nói: “Nhưng đại đế vẫn chưa thỏa hiệp, nếu là không bắt được Tinh Nguyệt Nô còn tốt, nếu thực bắt được, Hiên Viên sơn tất nhiên tạo áp lực, đến lúc đó chẳng lẽ thực khai chiến hay sao? Đại đế... Chẳng lẽ không sợ hai mặt thụ địch? Đến lúc đó, phải ứng đối như thế nào?

Thôi Ngọc thở dài: “Ta trái lại có thể lý giải tâm tình sự tôn, ông đây là tranh thể diện, cho dù biết rõ không thể chiến, cũng không chiến không được, nếu không tương lai pháp thuật công hội chiếm nhân gian, vẫn như cũ phải chiến, pháp thuật công hội trái lại kỳ vọng âm ty khai chiến trước, như vậy liền có thể đứng vững trên đạo nghĩa.”

Chung Quỳ ngây ra một lúc, cực kỳ cảm khái nói: “Nghĩ âm ty ta, hôm nay lại lưu lạc đến mức khắp nơi bị người ta ức hiếp, thật là không cam lòng! Đại đế nay có ý kiến này, ta là đồng ý, không được thì làm một trận với Hiên Viên sơn!”

Thôi Ngọc chưa tiếp lời của hắn, suy nghĩ một chút, nói: “Sư huynh, chuyện tìm về tinh phách Đạo Phong, còn cần người đi.”

“Ta cũng không biết đi đâu để tìm, tạm đi Phong Chi Cốc thử thời vận đi.”

Hai người lại thảo luận một phen, Chung Quỳ liền cáo từ.

Thôi Ngọc đứng một mình hồi lâu, đứng dậy gọi Chanh Tử vào nhà...

Xuyên qua Hiên Viên chi môn, Thu Oánh liều mạng đuổi theo đám tinh phách kia, ở Hỗn Độn Giới bay nhanh qua, ánh mắt nhìn chằm chằm một đám tinh phách đó, không dám có chút mất tập trung, đột nhiên một bóng trắng từ phía sau bay tới, quay đầu nhìn thoáng qua, là Dương Cung Tử.

Hai người từng gặp nhau, Dương Cung Tử ngay từ đầu không nhận ra cô, thấy cô quay đầu mới nhận ra.

“Sao lại thế này!” Dương Cung Tử hỏi.

“Cái này...Cung Tử tỷ tỷ, nguoi mau đuổi theo ta, ta không có cách nào dừng lại nói với ngươi!”

Dương Cung Tử vì thế theo cô cùng nhau bay đi.

“Cung Tử tỷ tỷ, có chuyện... Người nhất định phải chịu đựng!”

Sắc mặt Dương Cung Tử trắng bệch, cắn môi, nói: “Cái gì chịu đựng hay không, nói mau!”

Thu Oánh chỉ vào đám tinh phách bay múa phía trước nói: “Đây... Là tinh phách của Đạo Phong đại đại, hắn. Đã chết.”

Cả người Dương Cung Tử run lên, trong lúc nhất thời ngay cả làm phép cũng đã quên, rơi xuống thẳng tắp.

“Cung Tử tỷ tỷ!”

Thu Oánh muốn kéo cô một cái, nhưng do dự một phen, vẫn tung người đi về phía trước, trong miệng nói: “Tỷ tỷ người mau bám theo, ta cần đuổi theo tinh phách Đạo Phong đại đại, sợ mất dấu!”

“Người cũng đã chết, cần tinh phách dùng làm gì!” Dương Cung Tử đau lòng muốn chết.

“Ta không biết, nhưng người xem tinh phách này của hắn, cũng chưa bay hướng âm ty nha, không biết muốn bay đến đâu!”

Dương Cung Tử nghe xong lời này, hơi động tâm, cố nén bị thống, theo cô cùng nhau đuổi theo tinh phách của Đạo Phong.

Tinh phách của Đạo Phong thế mà lại hướng phía ngược lại với âm ty bay đi, mới đầu Dương Cung Tử cho rằng đây là muốn đi Phong Chi Cốc, về sau phát hiện không phải, một đám tinh phách này bay qua Phong Chi Cốc, lại chui vào Tử Tịch Mê Lâm.

Hai người đều hơi kinh ngạc, vội vàng đuổi theo, vào Tử Tịch Mê Lâm, lại một cơn gió thổi chéo qua, trước mắt lập tức mất đi tung tích tinh phách Đạo Phong.

Các loại tà khí ở Tử Tịch Mê Lâm đều rất nồng đậm, thực vật lại sinh trưởng cực kỳ rậm rạp, giống như rừng mưa nhiệt đới nhân gian, tự có phong mạo khí hậu của một vùng. Nơi này khí tức lưu chuyển, biến hóa cực nhanh, giống như một pháp trận thiên nhiên, bất cứ sinh linh nào đi vào cũng phải lạc đường.

Lúc này mới hơi gặp lực cản, lập tức không biết tinh phách Đạo Phong đã đi đâu. Hai người nhìn xung quanh, tinh phách trong rừng trái lại còn nhiều, đều là sinh linh chết ở trong rừng rậm, tinh phách bị luồng khí rừng rậm vây khốn, tìm không thấy đường ra ngoài, ngàn vạn năm qua, cũng không biết tích lũy bao nhiêu, theo luồng khí chậm rãi bay, như tuyết rơi.

“Phải như thế nào mới tốt đây!” Thu Oánh gấp không chịu nổi, tinh phách bề ngoài đều giống nhau, tinh phách Đạo Phong lẫn vào ở trong này, lập tức không tìm thấy nữa.

“Ta biết hắn đi đâu!” Dương Cung Tử đột nhiên tỉnh ngộ, bảo Thu Oánh đi theo mình, mò mẫm tiến lên ở trong rừng cây, tìm kiếm đường đi thông trung tâm rừng rậm.

Lúc trước cô đi cùng với Đạo Phong, còn tốn chút thời gian mới đi vào, bây giờ lại đến một lần nữa, Dương Cung Tử lòng nóng như lửa đốt, cũng chỉ có thể chậm rãi phân biệt tìm kiếm.

Trung tâm nhất của Tử Tịch Mê Lâm, dưới tàng cây bồ đề thần mộc, một thư sinh mặc áo dài đúng, chính là Lâm Tam Sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play