Viên gạch vỗ một lần lại một lần ở trên cái đầu trọc của hòa thượng, đánh đến mức mũi hắn cũng chảy máu, nằm dưới đất lăn lộn.
Tiểu Mã nhảy lên một cái, trực tiếp đem đầu đập nở hoa...
Tiểu Mã sướng không chịu được, đắc ý một hồi, xoay người lại hỏi Qua Qua: “Nhóc con, ngươi là làm sao tìm được ta, lão đại người bọn họ đâu?”
“Lão đại cũng đến rồi, đang chạy tới, tạm thời đừng nói nữa, xử lý hết bọn chúng đi!”
Tiểu Mã vừa nghe Diệp Thiếu Dương cũng đến đây, sĩ khí tăng vọt, gọi mấy tà vật kia: “Huynh đệ tốt của ta đến rồi, các huynh đệ lên cho ta!”
Dưới một phen xung phong, các pháp sư kia không ngăn được, lại chết thêm vài người, trong đó có một lão đạo sĩ cầm đầu mặc đạo bào đỏ, thấy tình thế không ổn, tìm một cơ hội, lén chuồn. Hắn vừa đi, trận thế của các pháp sư đại loạn, không thể ngăn cản, hoặc chết hoặc bị thương, mấy kẻ cuối cùng dứt khoát đầu hàng.
Tiểu Mã tìm người coi chừng bọn hắn, sau đó mệnh lệnh thủ hạ đến cửa nói tiếp viện, “Các huynh đẹ, nhớ kỹ, đừng giết bọn họ, đánh tỉnh hết cho ta, có thể lưu lại bao nhiêu tính bấy nhiêu, chạy cũng để bọn hắn nhớ kỹ danh hiệu Đại Đao Quỷ Vương ta! Sớm muộn gì bọn hắn đều sẽ đến đầu nhập ta!”
Lúc này Diệp Thiếu Dương vàĐằng Vĩnh Thanh cũng lên núi, Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhìn thấy Tiểu Mã, cũng ngày ra tại chỗ, sau đó hưng phấn đi lên cho hắn một cú đấm.
“Mẹ kiếp, Tiểu Diệp Tử, cuối cùng tìm được các cậu rồi!” Tiểu Mã cũng rất kích động, thân thiết chào hỏi với Diệp Thiếu Dương, đột nhiên nhìn thấy một con heo phía sau hắn ngẩng đầu nhìn mình.
Con heo nhìn hắn, hắn cũng nhìn con heo.
“Tiểu Diệp Tử, các cậu sao còn mang một con heo đi theo? Trên đường giết ăn, con heo này mẹ nó còn rất béo. Các huynh đệ, đem nó kéo đi làm thịt cho ta, mọi người ăn một bữa đồ nướng!”
Chu Trí Tuệ bị dọa cả người run lên, ngã xuống đất ngất đi.
Diệp Thiếu Dương giải thích sơ qua lại lịch con heo này, Tiểu Mã sau khi nghe xong, thấy rất thú vị. “Trư yêu, hê hê, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trư yêu đó, thú vị quá thú vị quá.” Đi qua tát một cái đánh Chu Trí Tuệ tỉnh lại.
“Ta nói, xem người béo vậy, thân thể không tệ, ngươi đừng theo Tiểu Diệp Tử lăn lộn nữa, về sau theo ta lăn lộn đi, làm vật cưỡi cho ta thấy thế nào?”
Chu Trí Tuệ bị dọa rúc dưới đất không dám lên tiếng.
“Đừng nói nhảm nữa, Tiểu Mã, sao cậu lại ở chỗ này?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Tiểu Mã đi đến trên một khối núi đá cạnh vách núi, nhìn về phía cửa núi, theo một đám thủ hạ này vừa xong gia nhập, hình thành thể hợp vậy đối với các pháp sư cùng quan binh ở cửa núi, đánh cho bọn họ không còn chút sức chống cự.
“Chỉ lũ gà mờ này, còn muốn đến bao vây tiễu trừ bản đại vương...” Tiểu Mã làm bộ làm tịch lắc lắc đầu, “Vô địch, là tịch mịch cỡ nào.”
“Đừng làm màu, hỏi cậu đó, sao cậu sẽ ở đây.”
“Là cậu kéo tôi xuống hố, còn hỏi tôi.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, “Tôi là nói, cậu vì sao sẽ ở đây, một đám này không phải thổ phỉ sao, lão đại gọi là gì... Đại Lực Quỷ Vương phải không.”
Tiểu Mã vỗ ngực, “Tôi là Đại Lực Quỷ Vương đây!”
“Cậu..” Diệp Thiếu Dương nhìn quét cao thấp hắn một lần, “Cậu... Nơi nào đại lực?”
“Nơi nào cũng đại lực! Cậu chẳng lẽ không cảm thấy cái tên này rất ngầu sao, đại lực ra kỳ tích đó!”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh hai tiếng. “Nói thật, tôi thật sự cảm thấy, tên này rất vớ troll.”
Tiểu Mã khó chịu, tìm bọn Qua Qua chứng thực, bọn họ đánh giá so với Diệp Thiếu Dương còn thấp hơn, vì thế gãi gãi đầu, âm thầm lẩm bẩm: “Bằng không sửa một chữ, gọi là Đại Đao Quỷ Vương?”
“Đạo của cậu đâu?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Nói cũng đúng...”
Diệp Thiếu Dương vỗ một cái ở trên đầu hắn, “Tôi đang nói chính sự với cậu đó, cậu lảm nhảm những thứ Vô dụng này với tôi. Tôi hỏi cậu vì sao sẽ ở nơi này, người khác đâu, hòa thượng và lông mày trắng bọn họ đâu?”
“Lông mày trắng à, hắn đi tìm các cậu rồi, hòa thượng tôi chưa nhìn thấy.”
“Đi đâu tìm bọn tôi?
“Không có mục tiêu, không biết các cậu ở đâu, liền đi tìm từng thành thị một, tìm được rồi thì tới nơi này gặp. Tiểu Diệp Tử cậu còn trách tôi, tôi làm thủ phủ cũng là vì cậu đó. Tôi muốn ở nơi này tạo ra
i lớn, dẫn tới triều đình chú ý, đến lúc đó cậu khẳng định cũng sẽ chú ý tới, vừa nghe cái tên này, hiện đại hoá bao nhiêu chứ, khẳng định sẽ đến xem tình huống. Hê hê, không ngờ nhanh như vậy đã đem cậu đưa tới, xem ra tên tuổi của tôi đã đủ vang dội rồi nha.”
Không cho Diệp Thiếu Dương cơ hội xem mồm, hắn túm chặt Diệp Thiếu Dương, thần bí nói: “Tôi nói với các cậu, tôi phát hiện một siêu cấp bí mật, người nơi này sau khi giết chết, sẽ biến thành tà vật, thứ gì cũng có, tôi đã bắt được mấy tên, cẩn thận hỏi bọn hắn, thì ra đều giống với chúng ta là việt tới, toàn bộ mọi người đều vậy! Quả thực đáng sợ, nơi này tám phần không phải cổ đại gì cả, mà là một cái không gian...”
Sau khi nói xong, nhìn mấy người bọn Diệp Thiếu Dương đang mỉm cười, buồn bực nói: “Ai da tôi nói, các cậu sao giống như không cảm thấy giật mình một chút nào vậy?”
“Đã sớm biết rồi, còn chờ cậu tới phát hiện.” Diệp Thiếu Dương trợn mắt trắng dã, hỏi tình huống của hắn sau khi xuyên việt.
Tiểu Mã bắt đầu kể, thì ra hắn sau khi xuyên việt, hồn phách bám vào trên một thân thể (về sau mới biết được là thi thể thế giới chân thật, bị Thánh Linh hội cầm tới cho quỷ hồn dùng), thân phận lúc đó, thế mà lại là một gã thợ rèn, trong nhà chỉ một người thân, là mẹ già bị mù, hắn lúc ấy bị rót vào ký ức, chính là mỗi ngày rèn sắt, sau đó mua đồ ăn nấu cơm, hầu hạ mẹ già, buổi tối mỗi ngày mua chút thịt thủ heo, uống hai lượng rượu trắng...
Cuộc sống như vậy trải qua ba ngày, có một ngày hắn ở trên chợ khi mua đồ ăn, gặp được một quý công tử, càng nhìn càng quen mặt, giống như từng gặp ở nơi nào, liền ma xui quỷ khiến đi truy ting gã, vào một ngõ nhỏ, kết quả mất dấu người ta, vừa quay đầu, công tử kia ngay tại phía sau hắn, còn chưa mở miệng, đã bị đánh lén một con ngã ra, chờ sau khi tỉnh lại, bản thân đã thành quỷ, công tử kia gọi hắn Tiểu Mã, giúp hắn đem tất cả đều nhớ hết ra.
Công tử kia chính là Ngô Gia Vĩ.
Nói xong đoạn tình huống này, Tiểu Mã nhịn không được cảm thán: “Tiểu Diệp Tử à, cậu nói Thánh Linh hội này làm việc cũng không công bằng phải không, dựa vào cái gì lông mày trắng hắn xuyên việt tới đây là công tử ca, tôi con mẹ nó lại là thợ rèn, nếu không bị hắn đánh thức, tôi chẳng phải cần rèn sắt cả đời sao? Đúng rồi, các cậu xuyên việt tới đây là thân phận gì?”
“Tôi là thị vệ thủ thành. Đằng Vĩnh Thanh nói.
“Ăn Cơm nhà nước, vậy cũng mạnh hơn tôi. Tiểu quỷ người thì sao?
“Tiểu thiếu gia hầu gia chủ, gia tài bạc triệu, hai ngày trăm mẫu.” Qua Qua hướng hắn nhượng nhướng mày.
“Cái đệch! Tiểu Diệp Tử cậu...”
“Tôi chính là Hầu gia.” Diệp Thiếu Dương mỉm cười ngọt ngào.
“Mẹ nó!” Tiểu Mã giận không thể kiềm chế được.
“Đúng rồi, lông mày trắng là thức tỉnh như thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Hắn nha, hắn nói hắn là một công tử phóng đãng, lúc ở lầu xanh bốp bốp với một cô em... Hắc hắc, lúc GC, đột nhiên linh hồn xuất khiếu, sau đó hắn liền đột nhiên tỉnh ngộ, ôi đệch, thế này thật sự là cùng là người mà số phận khác nhau mà...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT