Tiếp theo lại là một con chồn tinh đi ra, vừa ló đầu ra, lập tức bị loạn đạo đánh trúng, giết chết tại chỗ.
Sau lại rất nhiều quỷ yêu tà linh bay đến, số lượng càng ngày càng nhiều, đạo sĩ kia cũng ra tay, không ngừng huy động phất trần, trần vĩ đảo qua, cuồn cuộn nổi lên từng cô từng cỗ cường phong, từ phía trên đánh lên trên người những tà vật này, để tránh chúng nó chạy thoát, những binh sĩ còn lại phối hợp ăn ý, dùng đao kiếm binh khí các thứ không ngừng chém giết những tà vật này.
Đối mặt nguy cơ như thế, những tà vật này không chém giết lẫn nhau nữa, mà là tập hợp lại đối phó binh sĩ, nhưng đối thủ của bọn hắn, những binh sĩ này chiếm cứ vị trí tốt, hơn nữa ai nấy đều ra tay mười phần quyết đoán bình tĩnh, phối hợp ăn ý, vẫn luôn duy trì áp chế chiến cuộc.
Một phen hỗn chiến tàn khốc.
Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh đứng ở xa xa, khiếp sợ nhìn tất cả những gì phát sinh bên này, đại khái qua thời gian một nén nhang, hầu như toàn bộ tà vật đã bị tiêu diệt, chỉ có số ít bò trên mặt đất, miễn cưỡng xông tới gây rối loạn trận doanh, cùng nhau đào tẩu ra bên ngoài.
Những binh sĩ này tuy trên tay có cường đại binh khí, nhưng chỉ có thể cận chiến, nhìn thấy là đuổi không kịp rồi, nhưng đạo sĩ kia quả nhiên lợi hại, niệm chú ngữ, phất trần quét xuống dưới, cương phong như đạo, phát sau mà đến trước.
Sau vài tiếng kêu thảm thiết, mấy quỷ hồn này cũng bị lăng không chém vụn, chỉ có một người tránh được, càng bay càng xa.
“Thiên địa thanh phong tật như lệnh! Khởi!”
Một đạo linh phù màu tím từ trong tay áo hắn bay ra, hướng tới quỷ hồn xa xa kia, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới.
“Muốn chạy?" Đạo sĩ trên mặt cũng lộ ra nụ cười lạnh đắc ý, nhưng mà, ngay tại khoảnh khắc linh phù của hắn sắp đánh trúng quỷ hồn, ở phía sau lưng quỷ hồn, đột nhiên giống như sinh ra một đạo kết giới, linh phù đánh lên trên, hỏa tinh bắn ra bốn phía, nhưng không có một chút hỏa tinh nào đột phá kết giới.
Quỷ hồn đó vẻ mặt ngơ ngạc quay lại nhìn, chứng minh đạo kết giới vừa rồi không chút liên quan gì đến nó. Sau vài giây sửng sốt, nó vội vàng thả người bay đi.
“Sao Có thể
Đạo sĩ nọ khiếp sợ nhìn về phía quỷ hồn biến mất, đột nhiên xoay người, một đôi dao nhỏ như ánh mắt dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương và Đằng Vĩnh Thanh, lạnh lùng nói: “Là quỷ do các ngươi phái tới?
Diệp Thiếu Dương nhún vai, cười nói: “Suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta chỉ xem náo nhiệt mà thôi.”
Đạo sĩ nhìn chằm chằm bọn hắn một lát, không nói gì nữa, dặn dò mấy tên thủ hạ đuổi theo quỷ hồn đào tẩu kia, mệnh lệnh những người còn lại trở về.
Lúc này ngục tốt kia nhớ tới điều gì, đi đến bên tai đạo sĩ, nhìn Đằng Vĩnh Thanh, cùng hắn thì thầm vài câu, đạo sĩ nghe xong, nhắm vào Đằng Vĩnh Thanh mà nói: “Ngươi là phạm nhân của địa lao này?”
Đằng Vĩnh Thanh ngẩn ra, nhìn sang Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước nói: “Đừng nói lung tung, đây là bằng hữu của ta, cẩn thận ta kiện người tội phỉ báng.”
Đạo sĩ gọi ngục tốt tới phán xử.
Ngục tốt vừa định mở miệng, Diệp Thiếu Dương giành nói trước: “Ngươi hãy nhìn cho kỹ, đây là biểu đệ của ta, còn vị ta muốn thăm kia, đã chết ở dưới địa lao, ta còn muốn tìm các ngươi đòi người đây, đường đường địa lao phủ Ứng Thiến, sao lại xảy ra chuyện yêu nghiệt làm loạn!”
Nói xong, dùng ánh mắt có thể giết người nhìn ngục tốt.
Ngục tốt giật cả mình, phủ Ủng Thiên tiểu Hầu gia, hoàng thân quốc thích, căn bản không phải người mà tiểu nhân vật như hắn có thể đắc tội, hơn nữa vạch trần cũng không có gì hay, hắn đột nhiên có chút hối hận mình nói nhiều, mấy đồng nghiệp của mình ở đây, lại không một ai nói đến việc này, còn đang nhìn hắn chê cười.
“Ta... Ta không dám kết luận, có lẽ là nhớ lầm...”.
Đối mặt cật vấn của đạo sĩ nọ, ngục tốt lúng ta lúng túng nói.
Đạo sĩ lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Dương, đúng lúc này, ở phương hướng lúc nãy quỷ hồn kia biến mất, trên bầu trời đột nhiên sáng lên một đóa “Yên hoa”, nở giữa không trung.
Đạo sĩ biến sắc, vội vàng mệnh lệnh đám thủ hạ đi tới phương hướng đó, mỉm cười với Diệp Thiếu Dương, “Tiểu Hầu gia, ngày sau phụng bồi.”
Nói xong cũng thả người đi xa.
Còn lại mấy ngục tốt kia ngơ ngác nhìn bọn Diệp Thiếu Dương rồi đưa mắt nhìn nhau.
Diệp Thiếu Dương ra dấu mắt với Đằng Vĩnh Thanh, cũng cùng nhau đuổi theo về phương hướng đạo sĩ biến mất, nhưng mà xuyên qua hai ngã tư đường, vừa đi tới một cái ngõ nhỏ thì bị mấy binh sĩ ngăn cản, nói bọn họ đã giới nghiêm phía trước, không thể đi tới.
Hai người đành phải quay về, một đường trở lại nhà Diệp Thiếu Dương.
“Toàn bộ mọi người đều là giả, đều là tà vật biến hóa!”
Ngồi ở trên ghế trong phòng ngủ, Diệp Thiếu Dương vẫn đang ngơ ngác xuất thần, những chuyện ban nãy xảy ra trong địa lao hiện rõ trước mắt, thật sự giống như lời Đằng Vĩnh Thanh nói, nơi này tất cả mọi người đều là tà vật biến hóa thành?
Ít nhất mới trước mắt, những người bọn họ gặp được thật đều giả.
Bích Thanh nghe bọn họ thảo luận xong, cũng lâm vào suy nghĩ sâu xa.
“Nếu thực sự như vậy, thế giới này chính là giả.” Diệp Thiếu Dương đưa ra phán đoán của bản thân, “Bằng không tuyệt đối không thể nào, không ai có thể giết sạch toàn bộ người trên thế giới.”
Điểm này, căn bản chính là điều không cần hoài nghi.
Bích Thanh cũng gật đầu nói: “Chắc chắn rồi, những điểm đáng ngờ lúc trước cũng có thể giải thích rồi, nếu không, nếu trên lịch sử thật sự có một thời đại như vậy, tạm giới đều bị Thánh Linh hội thống trị, sau đó cho dù bình định, khôi phục bình thường, cũng không có khả năng một chút tin tức cũng không lưu lại.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời nói này, bừng tỉnh đại ngộ, nếu thế giới này là giả, hoặc là nói, cùng thế giới kia của mình không nằm chung một tuyến thời gian, như vậy, lúc trước toàn bộ những chuyện làm cho bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng đều được giải thích hợp lý.
“Nói như vậy, thế giới này là giả?” Đằng Vĩnh Thanh thì thào nói.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Có hai loại khả năng, thứ nhất, đây là một không gian được khai tịch, tựa như Sơn hà xã tắc đồ của ta, tuy nhìn thì giống như thế giới cổ đại của chúng ta, nhưng cũng không phải là một; thứ hai, cái này đích thực là thời đại Minh triều, nhưng là thế giới song song với thế giới chúng ta, nói cách khác, không ở cùng một trục thời gian, thế giới này bị Thánh Linh hội thay đổi thành này thế này, nhưng mà không liên quangì đến thế giới chúng ta, không ảnh hưởng đến chúng ta.”
Đằng Vĩnh Thanh và Bích Thanh đều suy ngẫm một hồi, Đằng Vĩnh Thanh nói: “Ta tin tưởng là loại khả năng thứ nhất, nếu là cái thứ hai, vậy ít nhất thế giới này cũng tương tự thế giới kia của chúng ta, cũng có Phong Đô đại để cùng Địa Tạng Bồ Tát, nhân gian cũng có các đại môn phái, Thánh Linh hội muốn nhất thống tam giới, không có khả năng làm được, trừ phi, đây đều là giả. Phong Đô đại đế, Địa Tạng Bồ Tát đều là giả, dùng để lừa gạt chúng sinh mà thôi.”
Bích Thanh đạo: “Đúng vậy, lúc trước Thánh Linh hội không phải bắt người khắp nơi sao, nhất định là đều đưa đến trong thế giới này, có lẽ là vì, thế giới này vốn là không có người, Thánh Linh hội bắt những sinh linh này lại đây, tẩy não bọn hắn, lại an bài một thân phận mới, chậm rãi cấu thành thể giới này.”
Thì ra... là như thế này.
“Không sai! Cứ như vậy, rất nhiều chuyện đều có thể giải thích thông suốt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT