*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch giả: Rjnpenho

Trong gương là một khuôn mặt hoàn toàn mục rữa, xương trắng lòi ra ngoài, giòi bọ bò đầy khắp mặt.

"Ối, tại sao có thể như vậy, đây chẳng lẽ là chân thân của bà ta?"

Diệp Thiếu Dương đảo mặt Gương bát quái lại, nói: "Gương âm dương bát quái có thể một mặt chiếu chân thân, một mặt chiếu nhân quả, chân thân bà ta vốn là một thi thể, không có gì để chiếu. Tôi đang chiếu nhân quả của bà ta, cho nên nếu như bà ta biến thành Yêu thi, bà ta sẽ có hình dạng như vậy..."

Tạ Vũ Tình hít vào một hơi thật sâu, đúng lúc này, phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa phòng, hai người cúi đầu vừa nhìn thì thấy cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lưu kế toán đi vào, trong tay bưng một chén chất lỏng màu đỏ, cung kính đưa đến trước mặt của lão bà, nói rằng: "Mẹ, hôm nay con cho mẹ thay đổi khẩu vị, mua máu bò, canh vẫn còn nóng, mẹ mau ăn đi."

"Ừ!". Lão bà vươn đôi bàn tay khô quắt như chân gà tiếp lấy chén máu từ trong tay Lưu kế toán, đưa đến bên mép, uống ừng ực.

Tạ Vũ Tình cảm thấy buồn nôn, Lưu kế toán đứng ở một bên cao hứng nhìn mẹ uống xong, sau đó tiếp lấy chén, cười hì hì nói: "Mẹ nghỉ ngơi trước đi, con đi chặt thịt bò làm cho mẹ, chút nữa sẽ đưa tới."

Lưu kế toán vừa rời đi thì có một con dơi từ ngoài cửa sổ trên mái nhà bay vào. Nó bay vòng vòng trong phòng, tìm lối thoát ra.

Lưu lão thái đứng lên, đôi mắt đang trầm đục lúc này bỗng nhiên sáng quắc, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ánh mắt chăm chú đuổi theo con dơi. Vừa lúc con dơi bay qua đỉnh đầu bà ta, Lưu lão thái nhanh như chớp nhảy dựng lên bắt lấy nó, tốc độ cực kỳ phi thường, khác hoàn toàn với ngoại hình già nua của bà ta.

Lưu lão thái nắm lấy con dơi, không để ý nó giãy giụa như thế nào, trực tiếp đưa đầu nó vào trong miệng, nhai nhóp nhép. Một dòng máu chảy xuống bên mép của Lưu lão thái, vẻ mặt bà hết sức hưởng thụ...

Tạ Vũ Tình cũng không nhịn được nữa thối lui đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, há mồm thở dốc, qua một hồi lâu mới từ từ hồi phục tinh thần, nhìn Diệp Thiếu Dương, hỏi: "Làm sao bây giờ?"

"Còn làm sao nữa, xuống phía dưới giết chết bà ta."

Tạ Vũ Tình lập tức nhíu mày: "Ngươi nói xem con trai bà ta có biết chuyện này không?"

"Lời vô ích, nhìn hắn đối với mẹ hắn như vậy, hắn mà biết cô giết mẹ hắn, nhất định hắn sẽ làm loạn ngay. Đến lúc đó cô giải thích với chính phủ như thế nào, nói chúng ta giết cương thi ư?"

"Vậy... Nghe lời ngươi!". Tạ Vũ Tình suy nghĩ một chút rồi nói: "Bất quá Lưu kế toán kia có phải đã biết mẹ hắn không phải là người hay không?"

"Không nhất định là như vậy, có thể hắn chỉ cho là mẹ của hắn bị bệnh lạ gì đó mà thôi, cho nên mới cần ăn thịt sống uống máu. Hắn có lẽ chỉ hoài nghi đôi chút nhưng không nghĩ đến chân tướng."

"Mấy người như vậy thật hiếm có, nhìn hắn đối với mẹ hắn như vậy, thật là hiếu thuận, ta có chút không đành lòng hạ thủ...". Tạ Vũ Tình cảm khái nói.

Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc nàng, nói: "Lão bà bà đó đã sớm chết rồi, hồn phách tám phần mười là đã đi âm ty, hiện tại thi thể này chỉ là lợi dụng hiếu tâm của hắn để phụ trợ cho việc tu luyện mà thôi, cho nên chúng ta ở đây là đang giúp hắn."

Nói xong, Diệp Thiếu Dương trở lại cửa sổ trên mái nhà, nhìn xuống phía dưới. Lão bà bà ăn xong con dơi liền quay trở về giường ngồi, khôi phục lại vẻ mặt đờ đẫn, không nhúc nhích.

Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng xắt thức ăn, Diệp Thiếu Dương suy đoán Lưu kế toán nhất định là đang chặt thịt, tạm thời sẽ không vào, vì vậy nắm rìa cửa sổ ở mái nhà nhẹ nhàng nhảy xuống, ngẩng đầu quay mặt lên trên, nói rằng: "Cô…"

Tạ Vũ Tình nhảy xuống, hỏi: "Cái gì?"

"Bảo cô đừng có xuống." Diệp Thiếu Dương sợ toát mồ hôi, nhìn thấy lão bà bà trên giường đã đã đứng lên, hai mắt sáng quắc nhìn hai người, miệng lẩm bẩm những câu kỳ quái gì đó.

Tạ Vũ Tình nhanh chóng thối lui ra sau lưng Diệp Thiếu Dương, hỏi: "Nó muốn làm gì?"

"Coi chúng ta là thực vật."

"Không thể nào, nó không biết ngươi là Thiên sư?"

"Nó là một linh hồn, tu vi cũng chưa đạt được tới mức có thể khai thiên." Diệp Thiếu Dương rút ra Tảo Mộc Kiếm nhắm ngay lão bà bà, một kiếm đâm xuống phía dưới.

Lão bà bà hai tay vừa nắm lấy mũi kiếm, lập tức cảm giác như bắt được một cây đuốc sống, khói đen từ trên tay ứa ra, da thịt rơi xuống từng cục, nhanh chóng buông tay ra, liên tiếp lui về phía sau.

"Đến kiếm của ta cũng dám bắt, biết lợi hại chưa?". Diệp Thiếu Dương cười cười, lần thứ hai vung kiếm đâm tới, lão bà bà không dám lao lên nữa, cúi thấp người, tứ chi chấm đất, dùng tốc độ như bay nhanh chóng vọt qua một bên.

Diệp Thiếu Dương nhìn nó, khẽ nhíu mày, chợt một ý nghĩ lóe lên, Diệp Thiếu Dương liền nhìn thấy lão bà bà bò một vòng xung quang căn phòng, sau đó đánh về phía Tạ Vũ Tình đang đứng ngây ngốc sau lưng hắn, tốc độ cực nhanh, chờ Tạ Vũ Tình ý thức được nguy hiểm thì lão bà bà đã đưa hai cái tay đến trước mặt nàng, chỉ cách không quá 20 cm.

"Càn khôn tá pháp!". Diệp Thiếu Dương lăng không huy kiếm, Tảo Mộc Kiếm chém vào hai tay của lão bà bà, dĩ nhiên chặt đứt đôi tay của nó, không có một giọt máu chảy xuống, lão bà bà hú lên quái dị, thối lui đến góc tường.

"Muốn chạy?". Diệp Thiếu Dương khoát tay, đầu ngón tay bay ra tám miếng đồng tiền rơi xuống chỗ lão bà bà, trong đó tám miếng rơi trên mặt đất, ba miếng nằm trên, hợp cùng một chỗ, vừa lúc tạo thành một vòng vây bao vây lão bà bà lại. Lão bà bà muốn chạy thoát nhưng xung quanh đồng tiền lập tức phát sinh một đạo kim quang, đánh nó lui vào bên trong.

Diệp Thiếu Dương không muốn chậm trễ thời gian nữa, bước nhanh đi tới, kết quả vừa giơ Tảo Mộc Kiếm lên, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng “Ầm”, quay đầu nhìn lại, Tạ Vũ Tình hai tay ôm đầu té trên mặt đất, phía sau còn có một người khác gương mặt tức giận, trong tay cầm theo một cây trường côn.

Lưu kế toán! Hắn vào đây từ lúc nào?

"Tao giết bọn mày!". Lưu kế toán quơ trường côn nện vào đầu Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương lắc mình né tránh, một chưởng đánh vào cổ tay của hắn, đánh rơi trường côn, một tay đặt vào cổ của hắn, một hơi ép hắn đến sát bên tường.

"Tiểu Diệp tử, đừng đả thương hắn!"

Phía sau truyền đến thanh âm của Tạ Vũ Tình, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, nàng đã đứng lên, một tay xoa xoa đầu, biểu tình thống khổ, vội vàng hỏi: "Không sao chứ?"

"Không sao, không bị thương." Tạ Vũ Tình ngẩng đầu nhìn hắn: "Hắn vốn không biết gì, đừng đả thương hắn."

Ý niệm trong lòng Diệp Thiếu Dương đảo lộn: Nếu bị phát hiện, kế hoạch lúc trước sẽ thất bại, hiện tại chỉ có thể nỗ lực thuyết phục Lưu kế toán tin tưởng chân tướng, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Việc tự ý xông vào nhà dân không phải là đùa giỡn, Tạ Vũ Tình còn mặc cảnh phục, muốn không bị người ta nhớ mặt cũng rất khó khăn.

Diệp Thiếu Dương vừa khống chế Lưu kế toán, vừa chép miệng nhìn lão bà bà trong góc tường, nói rằng: "Ông có biết, mẹ ông đã chết rồi không?"

"Nói bậy, bà chỉ là bị bệnh!". Lưu kế toán gầm thét: "Buông tao ra, tao phải báo cảnh sát, tao phải tố cáo bọn bây xông vào nhà hành hung người!"

"Ta chính là cảnh sát.". Tạ Vũ Tình xoa xoa đầu đi tới, nhìn hắn, dùng lời nói khuyên giải an ủi kể mọi việc qua một lần cho hắn nghe, còn đặc biệt giới thiệu Diệp Thiếu Dương là đạo sĩ.

Lưu kế toán vẫn không tin, tuy nhiên thái độ đã có chút mâu thuẫn. Diệp Thiếu Dương liền lấy ra Gương bát quái chiếu vào chỗ lão bà bà, nói rằng: "Tôi cho ông xem!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play