Hóa ra... Là chuẩn Phò mã gia đấy!

Trần Đào cảm thấy, đây là một cơ hội trời ban.

Ô tô chạy đến huyện thành, đỗ ở phía trước một căn nhà lầu lớn nhất, trên tường ngoài cao ốc viết bốn chữ Hán thật lớn: Kỳ Tích sơn trang.

Ở trên xe Trần Đào đã giới thiệu, đây là một khách sạn năm sao duy nhất của huyện thành này, là công ty Lục Lý bọn họ khai phá, xem như một tấm danh thiếp của địa phương, trước kia gọi là Lục Sắc sơn trang, kết quả khách nhân thưa thớt, nhất là nam khách nhân, một người cũng không đến... Về sau làm rõ nguyên nhân (nghe giống như sơn trang Cắm Sùng), lập tức đổi tên Kỳ Tích Sơn trang.

Không riêng gì khách sạn này, Trần Đào dọc theo đường đi còn thao thao bất tuyệt kể một ít công trình kiến thiết công ty Lục Lý khai phá ở địa phương, đạt được thành tích thế nào vân vân, khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình như là lãnh đạo đến thị sát công tác, trong lòng rất khó hiểu.

Sau khi xuống xe, Trần Đào tự mình mở cửa xe, mời hai người bọn Diệp Thiếu Dương xuống xe, tiến vào đại sảnh, lập tức có hai cô lễ tân tiến lên, phi thường nhiệt tình đem bọn họ đưa tới phòng xa hoa nhất, bên trong Tứ Bảo và Long Dương chân nhân bọn họ đã đến. Lúc trước ở trên xe, lão Quách đã điện thoại thông báo vị trí bọn họ gặp mặt, bọn Tứ Bảo lập tức chạy đến.

Lão Thu còn dẫn theo vài người tới, đều là mấy nhân vật có tên tuổi của địa phương cùng môn phái pháp thuật xung quanh, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, như fan nhìn thấy thần tượng, So với Trần Đào còn nhiệt tình hơn.

“Diệp tiên sinh, ngài muốn ở phòng thế nào? Chỗ chúng tôi có xuân hạ thu đông bốn loại phòng chủ đề, ngài chọn một cái?

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không hiểu phòng khách chủ đề là có ý tứ gì, vẻ mặt mờ mịt bảo hắn tùy tiện an bài, Trần Đào cuối cùng an bài cho hắn phòng tổng thống, tìm trợ lý tới, mượn chứng minh thư của Diệp Thiếu Dương, đi lo liệu thủ tục.

Sau khi nói vài câu khách khí, cảm giác bọn họ muốn bàn chuyện, chính hắn cũng rất biết điều rời khỏi trước.

“Diệp chưởng giáo, mấy người bạn này của tôi, tôi tìm bọn họ đến, cũng không phải là tìm các cậu xin kí tên, đối với sự kiện một số pháp sư đám người Trường chưởng giáo mất tích, bọn họ có biết một chút tình huống, nghe nói cậu đã đến, vô luận như thế nào cũng muốn gặp một lần, giáp mặt nói cho cậu...”

Mấy người bạn này bắt đầu lần lượt kể lại, Diệp Thiếu Dương nghe, ở trong lòng sửa sang lại, có một số là lời đồn về cổ mộ kia, còn nữa là gần nhất một đoạn thời gian gần đây, môn phái của mình nơi đây phát hiện một số tình huống.

Tổng kết lại, có thể xác định là, cổ mộ thật sự tồn tại, hơn nữa chính phủ cũng biết một chút, lúc này mới phong tỏa cửa vào. Vốn vùng Thừa Đức là gió êm sóng lặng, thắng đến đại khái nửa năm trước, giới pháp thuật địa phương đều cảm giác được một chút không thích hợp, giống như có một đám nhân vật thần bí tới, đệ tử các phái đều từng nhìn thấy người tới từ nơi khác nghi là pháp sư -- pháp sư có thể thu liễm khí tức trong cơ thể của mình, để người khác và tà vật khó có thể phát hiện, nhưng tóm lại là pháp sư, khí chất khác với người thường.

Nếu hai pháp sư gặp mặt, cho dù hai bên đều liễm khí, cũng vẫn sẽ sinh ra hoài nghi lẫn nhau.

Mới đầu, quản sự mấy môn phái địa phương, biết được tin tức đệ tử phía dưới báo cáo cũng chưa nghĩ nhiều, nhưng về sau sự kiện tương tự càng ngày càng nhiều, bọn họ mới cảm thấy vấn đề nghiêm trọng, đều tự phái người điều tra, lúc này mới không gặp được một kẻ nào cả.

Nhưng những điều bọn họ nói, đều là một ít tin tức rời rạc, chỉ có thể chứng minh quả thực có một đám pháp sư không rõ thân phận tới đây, lại không có tin tức gì cụ thể.

“Tôi nói, địa phương các ông có quỷ ký cùng quỷ sai hay không, bọn họ chẳng lẽ cái gì cũng không biết?” Hai tay lão Quách đang cầm một con cua cực lớn, gặm dầu mỡ đầy miệng.

Bên cạnh, là Tứ Bảo cũng ăn nhiều như Thao Thiết, hắn bị Tiểu Mã nhập vào, công bố muốn mượn thân thể hắn hưởng thụ hẳn hoi thức ăn ngon đã lâu chưa được hưởng.

Lão Thu nói: “Tự nhiên cũng đã thăm dò, hai vị cũng giúp chúng tôi điều tra, cho tới nay, vẫn chưa phát hiện cái gì khác thường.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Có thể gặp bọn họ chút hay không?”

Vài người có chút lo lắng nhìn nhau, đều không lên tiếng.

Diệp Thiếu Dương khó hiểu nói: “Đây là ý tứ gì?”

Lão Thu nói: “Diệp chưởng giáo có điều không biết, vùng Hà Bắc chúng tôi, từ xưa gọi là Dực Châu, là đứng đầu chín châu trong thiên hạ.Thời điểm Đại Minh triều, Vĩnh Lạc hoàng để dời đô thành Bắc Kinh, trong vòng một đoạn thời gian về sau, kinh thành đã xảy ra rất nhiều thiên tai, đã chết không ít người, lúc ấy tể tướng áo đen Diệu Quang Hiếu đã chết, quốc sư lúc đó, là một đệ tử của Diêu Quảng Hiếu, tên là Thiên Trúc chân nhân, dâng tấu nói là kinh thành có một con giao long quấy phá, mới tạo thành phong thuỷ địa phương bất ổn.

Muốn khiến kinh thành mưa thuận gió hoà, phải chém rồng. Con giao long này vừa độ kiếp thành hình, tu vi còn chưa đủ, lấy thực lực của bản thân hắn, mang theo một đám đệ tử, dùng trận pháp có thể thu phục con rồng này, nhưng hắn chỉ là pháp sư nhân gian, không có tư cách chém rồng, nếu không phải bị trời phạt. Vì thế hắn ra chủ ý, bảo Chu Lệ noi theo Đường Huyền Tông làm đối với Ngụy Chinh năm đó, phong mình làm nhân thần quan.

Chu Lệ vì thế viết biểu tấu tế trời, xin phong Thiên Trúc chân nhân làm nhân thần quan, không chỉ làm quốc sư ở nhân gian, còn giám thị mọi việc âm phủ của vùng này. Các vị cũng đều biết, thiên tử dương gian rất ít dâng biểu đến âm ty, bình thường nếu có điều cầu xin quân, đại đế đều sẽ đáp ứng. Vì thế Thiên Trúc chân nhân kia liền có cái thân phận trâu bò, dẫn dắt một đám đệ tử đem con giao long kia chém, thành Bắc Kinh sau đó rất nhiều năm quả nhiên mưa thuận gió hoà.

Thiên Trúc chân nhân này sau khi chết, đi âm ty làm việc, dâng biểu âm ty, đem bài vị nhân thần quan truyền cho đệ tử, bởi vì hắn lúc còn sống quả thực cũng tích không ít âm đức, đại đế liền đồng ý, sau đó Dực Châu nhân thần quan này liền truyền xuống từng thế hệ một, thẳng đến thời Đại Thanh triều, thay đổi triều đại, nhân thần quan không làm nữa, một thế hệ nhân thần quan cuối cùng, sau khi chết được âm ty phong làm thổ địa địa phương, toàn bộ Dực Châu đều thuộc về phạm vi hắn quản hạt, là thổ địa gia lớn nhất cả nước.”

Đám người Diệp Thiếu Dương nghe lão Thu một hơi nói nhiều như vậy, nghe tới mức sửng sốt, xong việc Diệp Thiếu Dương hỏi: “Tôi hỏi là địa phương quỷ sai cùng quỷ ký, anh kéo tới thành Bắc Kinh cho tôi làm gì thế, đây cũng không phải kinh thành.”

Lão Thu cười nói: “Diệp chưởng giáo, ngài khẳng định biết, phạm vi quản hạt của thổ địa này, không phải dựa theo thành thị nhân gian chúng ta phân chia, là dựa theo chín châu của thiên hạ để phân chia, phía dưới châu khác đều còn có quận có thành, Dực Châu này của chúng tôi, chỉ có một vị thành hoàng lão gia này, không riêng quản thành Bắc Kinh, đại Hà Bắc chúng tôi đều thuộc về hắn quản hạt, hắn có mấy đệ tử, trong đó nhị đệ tử phân công quản lý Thừa Đức chúng tôi, rất trâu bò, muốn tìm bọn họ hỏi cũng là không thèm để ý. Mấy chúng ta người nhỏ, lời nhẹ, hắn không quá để ý chúng tôi đâu.”

Còn có loại chuyện này!

Mấy người bọn Diệp Thiếu Dương nghe xong, đều có chút cạn lời. Tiểu Mã đang nhập vào trên người Tứ Bảo, vung một con tôm hùm to quát: “Gọi hắn tới, lão tử cũng muốn xem hắn có gì trâu bo!"

Lão Thu vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi mời hắn đến thật ra cũng được, chỉ xin mấy vị đại tiên nói chuyện để ý một chút, bằng không hẳn là không có cách nào làm gì được mấy vị, nhưng mấy vị đi rồi, hắn chỉ sợ tìm mấy người chúng ta làm phiền đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play