Dịch giả: Tang Diệp

Đằng Vĩnh Thanh vẫn không buông hắn ra mà còn siết chặt hai tay Diệp Thiếu Dương, nói: "Mặc kệ người ra sao cũng cứ để cho tôi thử một lần, tôi chắc chắn sẽ thành công!" 

"Đừng cản tôi nữa, vạn nhất thất bại thì tất cả mọi người đều xong. Tôi tuyệt đối không dùng tính mạng người khác đi mạo hiểm." Diệp Thiếu Dương nói xong, nâng chân lên định đá hậu về sau, đúng lúc này phía trước đột nhiên truyền đến một hồi thanh âm “Ken két” như cái gì đó đang chuẩn bị vỡ ra. 

Mọi người cả kinh, cùng lúc nhìn lại. Chỉ thấy da đầu Thất Bà Bà đột nhiên nứt ra thành hình chữ thập, thân thể ả lại rung lắc giữ dội, rồi dần dần cái đầu chui ra khỏi khe nứt, đôi mắt đen láy không có lòng trắng lại ở vị trí 2 bên trên đỉnh đầu. Khuôn mặt ả cũng không hề có tai hay mũi, phần miệng lại mọc ra một cái vòi thật dài. 

Chân thân của ả xuất hiện rồi, quả thật là một con ve! 

Diệp Thiếu Dương đột nhiên tỉnh ngộ, chân thân của ả là con ve nên có đặc tính lột xác. Tới thời điểm mấu chốt này, ả mới sử dụng thủ đoạn mạnh nhất của mình! 

Đầu vừa chui ra, ả liền phát ra từng tiếng ngâm, một đôi cánh ve sầu dần xuất hiện sau lớp da đã bị đốt cháy đến xám đen. Rồi một cái xúc tu bay qua luồng hỏa diễm, vừa dài vừa nhọn đâm tới yết hầu Diệp Thiếu Dương.

Tất cả mọi việc đều phát sinh chỉ trong chốc lát, tới khi Diệp Thiếu Dương ý thức được sự nguy hiểm đã tới gần, hắn phát hiện đã không thể nào tránh né nổi nữa. Mắt thấy gai nhọn của đầu xúc tu sắp đâm vào yết hầu, đột nhiên đầu Diệp Thiếu Dương bị đẩy lệch sang một bên, xúc tu đâm tới...

"PHẬP" một tiếng, Diệp Thiếu Dương chỉ cảm thấy một thứ chất lỏng nóng ấm bắn lên phía sau cổ mình. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xúc tu đã đâm xuyên qua cổ Đằng Vĩnh Thanh, máu tươi chảy ào ạt từ miệng vết thương. Sắc mặt Đằng Vĩnh Thanh trắng bệch, lập tức lảo đảo.

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, ngay cả Thất Bà Bà là kẻ ra tay cũng chết lặng. Ả hoàn toàn không nghĩ tới một kích dành cho địch nhân lại giết chết hậu nhân của mình... 

Dù ả là yêu, cũng đã vứt bỏ nhân tính, nhưng cũng khó có thể dứt bỏ thân tình với con cháu của mình.

"Ô…" Thất bà bà rút lại xúc tu, ngửa mặt phát ra một tiếng ve kêu, trong đó lộ ra một ý đau thương, đột nhiên, một đạo ngân quang vờn quanh người ả. Thân ảnh Tiểu Tuệ xuất hiện sau lưng ả, cô hé miệng, không ngừng phụt ra tơ tằm bao lấy con ve khổng lồ.

Một con ve, một con tằm, quấn lấy nhau mà đấu pháp.

Thất bà bà tức giận hừ một tiếng, yêu khí trong cơ thể bộc phát, chấn cho sắc mặt Tiểu Tuệ tái nhợt, thân ảnh cô cũng dần trong suốt hơn. Nhưng cũng như lúc Đằng Vĩnh Thanh ôm lấy Diệp Thiếu Dương, hai tay cô ôm chặt lấy thân thể Thất Bà Bà. Miệng càng nhả thêm nhiều tơ, trong đó dần xuất hiện tơ màu máu.

"Thiếu Dương Ca, mau động thủ diệt sát ả..." Miệng cô không nhúc nhích, nhưng âm thanh mang vẻ thống khổ lại phát ra từ trong cơ thể.

Cảnh tượng này đột nhiên phát sinh, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ biết kinh ngạc nhìn cô. Hắn cuối cùng hiểu tại sao Tiểu Tuệ không xuất hiện, hóa ra là cô cũng chờ cơ hội, một cơ hội kích sát Thất Bà Bà.

Diệp Thiếu Dương hai tay nắm chặt bảo kiếm, nhưng vẫn không giơ lên.

Hắn biết rõ với khoảng cách gần như thế thì dù cẩn thận như thế nào nhưng với thần uy của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, không thể tránh khỏi làm bị thương Tiểu Tuệ. Dù sao cô cũng là yêu, hơn nữa yêu lực của cô so với Thất Bà Bà kém rất xa. Cho nên nếu mình tụ lực một kiếm giết chết Thất Bà Bà chỉ sợ cũng giết luôn cả cô.

"Mau ra tay..." 

Tiểu Tuệ khó khăn nói: "Tôi đã luyện hóa yêu thân cùng hồn phách nên chỉ có thể khóa ả trong thời gian rất ngắn, dù anh không ra tay thì tôi cũng vẫn sẽ biến mất..." 

"Cái gì?" 

Diệp Thiếu Dương trong lòng run rẩy, cô ấy tự mình luyện hóa yêu thân, thiêu đốt tu vị, có thể lập tức gia tăng thực lực, nhưng tu vi cũng mất hết. Còn luyện hóa hồn phách sẽ khiến hồn phi phách tán. Đối với một yêu tu mà nói, cũng không khác con người tự sát là mấy.

"Cô... Tại sao phải làm như vậy?" Diệp Thiếu Dương chật vật nói ra một câu chất chứa từ trong lòng.

Tiểu Tuệ buồn bã cười, thân thể ngày càng mơ hồ, linh hồn của cô không ngừng hóa thành từng sợi tơ tằm, không ngừng quấn quanh chân thân Thất Bà Bà. Thất Bà Bà biết rõ tính mạng mình đang như ngàn cân treo sợi tóc, thân thể không ngừng đung đưa. Ả cố gắng đem yêu khí trong cơ thể bức hết ra ngoài hòng làm đứt tơ tằm.

"Thiếu Dương Ca, đừng do dự nữa... Anh chẳng lẽ muốn tôi chết vô ích ư?”

“ĐỘNG THỦ, MAU ĐỘNG THỦ ĐI!"

"Vậy thì... Tôi xin lỗi!" 

Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng, giơ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên, miệng niệm chú ngữ. Dùng sức chém xuống đỉnh đầu Thất Bà Bà một kiếm. Hắn xuất toàn lực với kiếm này, cũng coi như là một sự tôn trọng với Tiểu Tuệ.

Theo lưỡi kiếm chém xuống, Tiểu Tuệ mỉm cười: "Thiếu Dương Ca, nếu tương lai huynh thích người con gái nào, nhớ đưa nàng đi ngắm hoa anh đào. Nó thật sự...Thật sự rất đẹp." 

Ánh sáng tím bao chùm lấy thân ảnh cô, chiếu sáng cả một phương trời. Bảo kiếm chém vào hai thân ảnh.

Cương khí của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm quấn lên một luồng cuồng phong, xoáy tất cả cánh hoa trên mặt đất bay đầy trời. Tinh phách của Thất Bà Bà cùng Tiểu Tuệ bay giữa những cánh hoa, tiêu tán dần.

Diệp Thiếu Dương vươn tay, tiếp được một mảnh cánh hoa. Tiểu Tuệ...

Cánh hoa cũng dần rơi xuống đất, tinh phách bay đầy trời. Một nửa cánh hoa kia cũng không biết bay về nơi nào. Ở một góc truyền đến Chu Tĩnh Như đang khóc thút thít.

Mã Thừa cảm thấy đó là cơ hội tốt, muốn tiến lên an ủi nàng, rồi lại dừng bước,lắc đầu thở dài. Hắn đột nhiên hiểu, cục diện như vậy hắn không có tư cách tham gia. Đây không phải là thế giới của hắn.

"Tiểu Diệp Tử, hòa thượng không xong..." Sau lưng truyền đến thanh âm nghẹn ngào của Tiểu Mã. Diệp Thiếu Dương chợt cả kinh, vội vàng đi tới. Hắn thấy Đằng Vĩnh Thanh đang nằm thẳng tắp trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt thất thần. Máu tươi chảy ra từ trong cổ hắn đều đọng lại trên mặt đất.

Diệp Thiếu Dương cúi người xuống, nắm lấy một cánh tay của Đằng Vĩnh Thanh. Tay hắn chỉ truyền đến một cảm giác lạnh không chút hơi ấm.

"Là tôi sai rồi." Đằng Vĩnh Thanh cố gắng mỉm cười một cách cứng ngắc. Hắn cố sức cất lên một thanh âm rất nhỏ "Cũng may, không hại chết cậu..." 

Diệp Thiếu Dương lắc đầu "Anh cũng đã làm đúng rồi, chỉ là chúng ta đứng ở hai góc độ khác mà thôi."

Đằng Vĩnh Thanh còn muốn nói thêm điều gì thì Diệp Thiếu Dương đã khoát khoát tay, hắn ngẩng đầu lên hô: "Mau gọi xe cứu thương!" 

"Vô dụng thôi Tiểu Diệp Tử, hắn đã..." Tiểu Mã không nói thành lời.

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn thì đã thấy hồn phách Đằng Vĩnh Thanh cùng dương khí dần tiêu tán. Diệp Thiếu Dương vội vàng đem hồn phách đưa trở lại trong thân thể của hắn.

Tạ Vũ Tình xem xét lại, nghĩ gì đó rồi nói: "Ngươi là Thiên Sư, chỉ cần phong ấn linh hồn hắn không thoát đi thì không phải hắn có thể sống sao?"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Thân thể của anh ta đã hỏng mất, không được giữ lại hồn phách. Nếu cưỡng chế phong ấn, chỉ tạo thành quỷ thi..." 

Tiểu Mã đột nhiên nắm lấy tay hắn hét: "Thuốc, thuốc mà Tiểu Tuệ đưa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play