“Đem cô ấy giao cho ta mang đi.” Đạo Phong nhìn Nhuế Lãnh Ngọc nói.

Mọi người hơi kinh ngạc, Tiểu Cửu lập tức đứng dậy, nói: “Làm cái gì vậy?”

“Không cần bao lâu, tin tức Lãnh Ngọc được cứu sẽ truyền khắp tam giới, đến lúc đó sẽ có không ít thế lực tìm tới cửa, thậm chí âm ty cũng sẽ không ngồi xem mặc kệ, Thiếu Dương hôm nay bị thương nặng, sao có thể bảo vệ cô ấy?”

Tiểu Cửu ngẩn ra, nói: “Vậy có thể ở lại chỗ tôi trước.”

“Ở chỗ cô, vẫn không an toàn.”

“Ở với anh chẳng lẽ an toàn?

Đạo Phong chưa trả lời cô, bay tới trước mặt Lãnh Ngọc, duỗi tay ra đem cô ôm vào trong lòng, chưa đại đoàn người phản ứng lại, đã ôm cô đi ra bên ngoài.

“Chờ Thiếu Dương phục hồi, ta đem cô ta đưa về là được.” Đạo Phong bỏ lại câu này, thân thể biến mất ở ngoài yêu cung.

Đoàn người nhìn nhau.

“Làm sao bây giờ?" Tứ Bảo gãi đầu, “Thiếu Dương tỉnh lại không nhìn thấy Lãnh Ngọc, khẳng định khó chịu.”

Tiểu Cửu nói: “Cũng không có gì, Đạo Phong không thể so với người ngoài, hắn làm như vậy, Thiếu Dương nhất định cũng sẽ hiểu.”

Tiểu Cửu lại phát ra một đám thủ hạ, đến hỏi thăm tung tích bọn Lâm Tam Sinh cùng Tiểu Bạch, chủ yếu là đem kết quả chiến đấu nói cho bọn họ, miễn cho bọn họ lo lắng suông, thuận tiện cũng phải vài thủ đắc lực tới sống giáp ranh, canh giữ ở bờ sông đi thông Linh Giới, miễn cho Hậu Khanh bùng nổ đến đánh bất ngờ Không Giới.

Đợi một lúc, Qua Qua quay về, nói cho bọn họ ở nhân gian tất cả đều chuẩn bị tốt rồi –– Chu Tĩnh Như đã tìm bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng nhất mấy tỉnh thành, đều ở dưới tòa nhà của Diệp Thiếu Dương đại lệnh, huyết tương các thứ cũng đều chuẩn bị tốt.

Tứ Bảo lập tức cõng Diệp Thiếu Dương, đoàn người xuống núi, đến bờ sông, Tiểu Cửu thi triển yêu thuật, mở ra khe hở không gian, sau đó cực kỳ lo lắng nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, người khác cũng đều giống với cô, rất lo lắng an nguy của Diệp Thiếu Dương sau khi về nhân gian.

Nhỡ đâu, thân thể hắn không thể chịu nổi gánh nặng do bị thương nặng, ở sau khi về nhân gian lập tức ngỏm...

Nhất định sẽ không!

Tiểu Cửu hít sâu một hơi, hướng Tứ Bảo nói: “Vào đi!”

Tứ Bảo là người đầu tiên chui vào khe hở không gian, trước mắt nhất thời sáng ngời lên, bước một bước vào phòng ngủ Diệp Thiếu Dương, mấy người Vì một cái vây lên, là một đám em gái do Chu Tĩnh Như cùng Tạ Vũ Tình cầm đầu.

“Thiếu Dương ca!”

“Sư phụ!”

"Ca ca!"

Lúc trước Qua Qua đưa lão Quách qua, đem tình huống Diệp Thiếu Dương nói ra, mấy em gái lo lắng không chịu nổi, vẫn luôn canh giữ ở trong phòng chờ, cuối cùng chờ được Diệp Thiếu Dương.

“Khụ khụ...”

Diệp Thiếu Dương vừa về nhân gian, liền ghé vào trên người Tứ Bảo bắt đầu ra sức ho, ho mỗi một lần, là một đám bọt máu phun ra, trực tiếp phun ở trên gáy Tứ Bảo, ho xong vẫn hôn mê không tỉnh.

“Xe cứu thương đầu, xe cứu thương đầu?” Tứ Bảo lớn tiếng hô.

“Ở, ở dưới lầu, nhưng em đã tìm mấy bác sĩ ở trong phòng khách, cần cứu trước một chút hay không?” Chu Tình Như bị dọa nói năng lộn xộn.

Tứ Bảo đá văng cửa chạy ra, quả nhiên mấy người mặc áo dài màu trắng cùng nhau đứng lên, nhìn thấy hai bọn họ, đều bị dọa giật mình

Bọn họ là Chu Tĩnh Như trả tiền mời đến, trước đó cũng chưa nói bệnh nhân ở đâu, chỉ được nói cho biết chờ ở chỗ này, bọn họ vốn tưởng bệnh nhân sẽ là từ bên ngoài đưa tới, bởi vì bị thương bằng súng vân vân, không thể lộ ra, bởi vậy không thể đi bệnh viện, nhưng mỗi người bọn họ đều cầm phí chữa trị gấp bình thường mấy chục lần, tự nhiên sẽ không lắm miệng (trong đó còn có hai người là chuyên gia Trương Tiểu Nhị tìm đến, không lấy một xu, nhưng lại càng không dám nhiều lời lấy một câu), bọn họ thật sự không ngờ tới, người lại là từ trong phòng ngủ đưa ra.

Nếu người bị thương luôn ở bên trong, vì sao không sớm đưa ra, hơn nữa, bọn họ trước sau cũng không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì. Mấy bác sĩ nhìn nhau, không rõ đây là chuyện gì xảy ra.

“Còn thất thần làm gì, mau cứu người đi, nhỡ đầu sư phụ tôi có gì ngoài ý muốn, mấy người đều không cần đi làm nữa!” Trương Tiểu Nhị rống giận, khiến các bác sĩ này phục hồi tinh thần lại, cùng tiến lên, đem Diệp Thiếu Dương đặt nằm ở trên cáng chuẩn bị sẵn, cắt rách áo, nhìn qua sau lưng, nhất thời đều sợ ngây người: trên lưng máu thịt be bét, đã dính thành một cục lớn, còn không riêng gì cái này, trước ngực Diệp Thiếu Dương còn có vài chỗ vết thương, nhìn qua như là bị thương thủng.

Mấy bác sĩ không dám chậm trễ, vừa tiêm thuốc cầm máu cho hắn, vừa kiểm tra nhóm máu -- vì lo trước khỏi hoạ, các loại nhóm máu huyết tương bọn họ đều mang theo mấy phần, chờ có kết quả lập tức truyền máu cho hắn...

Chờ tình huống phương diện này ổn định, các bác sĩ lúc này mới có trật tự lấy ra các loại dụng cụ, kiểm tra thân thể cho hắn, sau đó báo cáo với Chu Tĩnh Như và Trương Tiểu Nhị: Diệp Thiếu Dương thương thể nghiêm trọng, phổi bị vật sắc bén xuyên thủng, tạo thành mảnh vỡ nội tạng bịt đường hô hấp, cực kỳ nguy hiểm, mặt khác trong khoang bụng chảy máu ở trình độ nhất định, phải đi bệnh viện, dùng dụng cụ chuyên nghiệp tiến hành một bước trị liệu tiếp theo.

Cũng may xe cứu thương ngay tại dưới lầu, mấy bác sĩ cùng nhau nâng cáng, nhanh chóng xuống lầu. Đám người Chu Tĩnh Như tất cả đều theo lên xe, về phần Tiểu Cửu cầm đầu đám quỷ yêu Liên Minh Tróc Quỷ, thì tất cả đều tàng hình, bám vào trên nóc xe, đi theo cùng nhau đến bệnh viện, Diệp Thiếu Dương được đưa vào phòng cấp cứu.

“Người nhà bệnh nhân đầu, người nhà ở đâu?” Một bác sĩ ở trong đám người gọi.

“Tôi!”

Hầu như toàn bộ mọi người cùng nhau hô lên.

Bác sĩ ngây người, nhìn nhiều mỹ nữ như vậy, có chút xấu hổ nói: “Éc, một người là được.”

Đoàn người nhìn nhau, cuối cùng Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như cùng nhau đi theo vào văn phòng, bác sĩ dựa vào bàn viết cái gì đó, cầm lên bảo bọn họ ký tên. Hai người vừa thấy một hàng chữ mỏ đầu trên tờ giấy này, lập tức ngây dại: thư thông báo bệnh tình nguy kịch.

Chu Tĩnh Như thiếu chút nữa đã ngồi không vững.

Trong phòng giải phẫu, mấy bác sĩ cùng nhau bận rộn, đám người Trương Tiểu Nhị đều bị chặn ở ngoài cửa, đang sốt ruột chờ đợi. Tiểu Cửu, Qua Qua bọn tà vật Liên Minh Tróc Quỷ tất cả đều ẩn thân sau đó vào phòng giải phẫu, vây quanh bên cạnh mấy bác sĩ, quan sát quá trình phẫu thuật.

Các bác sĩ nếu biết nhiều kẻ phi nhân loại như vậy đứng cạnh bọn họ, nhắm chừng bị hù chết ngay tại chỗ.

“Hắt xì!”

Một bác sĩ rùng mình, oán giận nói: “Không có gió mà, sao có thể lạnh như thế!”

Mọi người còn lại cũng đều đồng ý.

Có nhiều tà vật như vậy đứng cạnh, không lạnh mới là lạ.

“Tất cả đều đi ra ngoài!” Tiểu Cửu âm thầm quát một tiếng, đuổi hết bọn họ ra ngoài, chỉ bản thân lưu lại, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương không nhúc nhích nằm ở trên giường, mặc cho mấy bác sĩ kia bài bố, trong lòng cực kỳ khổ sở cùng khẩn trương.

Thiếu Dương, anh nhưng nhất định phải chống đỡ được... Tiểu Cửu đi đến bên cạnh đầu Diệp Thiếu Dương, đưa tay vuốt ve đầu hắn, âm thầm cầu nguyện.

Mờ mịt tỉnh lại, nhìn nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở vùng hoang vu dã ngoại, nằm ở trên một đống cành lá hương bồ, bốn phía... Là không khí trong lành.

Một nam nhân ghé vào trước mặt mình, một tay di chuyển ở trên người mình, trong cơ thể có một loại cảm giác khô nóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play