Trong lòng Tiểu Cửu sinh ra nghi vấn, nhưng bây giờ không phải lúc cân nhắc cái này, trước đó, Hữu Quận hợp tác với Đạo Phong, chỉ là vì cướp đi Nhuế Lãnh Ngọc, bây giờ Nhuế Lãnh Ngọc ở trên tay mình, Hữu Quân đương nhiên sẽ hướng về mình.

Tiểu Cửu thu thân đứng lại, lúc này, Đạo Phong từ bên người cô lướt qua, “Người đi trước!”

Lại từng người một cái, Đạo Phong đã đáp ở trên xe quỷ.

Tiểu Cửu sửng sốt một phen, không dám dừng lại, hướng Diệp Thiếu Dương bên kia lao đi.

Diệp Thiếu Dương quả nhiên đã nằm ở trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự, Hồ Vượng sững sờ canh giữ ở bên người hắn.

Trong lòng Tiểu Cửu chua xót một phen.

Đông Hoàng Chung, tuy chưa trực tiếp trúng mục tiêu Hậu Khanh, nhưng nếu không phải có áp lực của Đông Hoàng Chung, bọn họ cũng không có khả năng từ trên tay Hậu Khanh cướp đi Nhuế Lãnh Ngọc, Diệp Thiếu Dương... Vẫn đã làm được.

Tiểu Cửu dùng cái đuôi cuốn lên Diệp Thiếu Dương, lập tức gọi tên của hắn, nhưng Diệp Thiếu Dương đã ngất đi.

“Ta vừa kiểm tra, hắn chưa chết, nhưng cũng lâm nguy rồi.” Hồ Vượng nói, muốn nhảy đến trên lmg Tiểu Cửu, bị Tiểu Cu dùng cái đuôi vụt xuống, trực tiếp cuốn hắn lên, tung người hướng dưới núi bay đi.

Trên lưng Cô, không phải loại người nào cũng có thể ngồi.

“Ra mắt tiểu sư thúc.” Trong xe quỷ truyền đến thanh âm Hữu Quân, tuy nói nghe khách khí, nhưng giọng điệu lại lộ ra trêu tức.

Đạo Phong khoanh tay đứng, sắc mặt lặng lẽ, bày ra động tác pose “kiểu Đạo Phong” điển hình, không thèm để ý tới gã, nhưng cũng không vội động thủ, cách đó không xa, Hậu Khanh cũng dùng bước, lạnh lùng nhìn bọn họ, chưa tùy tiện tiến công, tựa như muốn nghe xem nói gì, rốt cuộc là hợp tác hay là muốn đánh một trận -- có Đạo Phong ở đây ngăn trở, hắn cũng biết mình không có khả năng đem Nhuế Lãnh Ngọc đoạt lại, tuy trong lòng một ngàn cái không muốn, cũng chỉ có thể tiếp nhận kết quả này.

Đây mới là bản sắc kiêu hùng, sau khi tất cả không thể vãn hồi, dùng tuyệt đối bình tĩnh để áp chế ý niệm phản đối của toàn bộ mọi người, dù sao, chỉ cần mình còn sống, tương lại chưa chắc không có Cơ hội đem Nhuế Lãnh Ngọc cướp về, hắn cực kỳ có lòng tin đối với bản thân, hơn nữa trở thành một mục tiêu lớn trong tương lai.

Trước mắt, cần giải quyết xong một trận chiến với hai đại cường giả này trước.

“Tiểu sự thúc, ta từng nghe sư phụ nói, trong đạo môn thất tử, ngươi ngộ tính tốt nhất, thiên phú

mạnh nhất, không thua gì ông ấy, nhưng người khư khư Cố chấp, trong luân hồi tốn bao nhiêu xuân thu, dẫn tới hoang phế đạo nghiệp, sư phụ bảo ta lúc gặp mặt hỏi người một tiếng, trăm ngàn năm qua, ngươi có từng hối hận?”

Đạo Phong bình tĩnh nhìn hắn, đáp: “Chim yến sao biết chí của hồng hộc.”

Hữu Quân cười khẽ. “Đạo Phong, hôm nay người hầu như lấy sức một người đối phó Thái m sơn, nhưng cũng không được âm ty tán thành, trong tam giới, không có chỗ cho người dung thân, người làm như vậy, quả thực có ý nghĩa sao?”

Đạo Phong nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi nói: “Ngươi có biết, khác biệt lớn nhất của ta cùng với Quỷ Vương là gì hay không?”

“Nguyện nghe cho rõ.”

“Quỷ Vương làm chuyện gì, đều là hướng tới ý nghĩa, bởi vậy, hắn mới đi tới một bước này.”

Hữu Quân nói: “Người đời ngu dốt, phần nhiều là hạng người cẩu thả, không tìm đại đạo, không tuân đạo pháp, không rõ chân tướng, không biết ý nghĩa, các vị thần tam giới cũng đều là như vậy, chỉ biết duy trì bảo vệ quy tắc, lại không biết thiên địa đại đạo cho phép, tất cả quy tắc, cần có ý nghĩa. Sư phụ ta một người vô tiền khoáng hậu, chính bởi mọi việc đều hỏi ý nghĩa, lúc này mới một hơi nhìn thấu đại đạo...”

Hậu Khanh nghe thấy đoạn lời này của Hữu Quân, cũng dung tâm thưởng thức một phen, lúc trước ôm cách nghĩ “Sự di chi trưởng dĩ chế di”, từng tu hành đạo pháp cùng phật pháp, biết đại khái, lập tức cẩn thận suy nghĩ, quả thật cũng có đạo lý, nói nhân gian, đại đa số người đều trầm mê hưởng lạc, hoặc chỉ dựa vào quán tính mà sống, thậm chí vì sống mà sống... Ai có thể ở lúc làm mỗi một chuyện, đều đi tự hỏi ý nghĩa của chuyện này?

Đạo Phong chờ hắn nói xong, hỏi ngược lại: “Nói như thế nào?

Hữu Quân nói: “Hư vô đại đạo, tự nhiên vi tính. Đạo vốn vô hình, thực không có tướng... Nhấn pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên. Trong tam giới, thật sự ngộ ra đạo lý này, chỉ có một mình sư phụ ta.”

Nói ra đoạn lời này, trong lòng Hậu Khanh cũng hơi ngẩn ra, nếu điều Hữu Quân nói là thật, như vậy đạo tâm của Vô Cực Quỷ Vương chỉ sợ đã cường đại đến cực hạn, sợ cũng có thể so với Phong Đô đại để cùng Địa Tạng Bồ Tát.

Trách không được người ta xưng là Vô Cực Quỷ Vương

Trên mặt Đạo Phong cũng lộ ra vẻ mặt hơi suy tư, một lát sau, hắn mỉm cười, nói: “Cho nên, hắn là Vô Cực Quỷ Vương, nhưng ta hoàn toàn trái ngược với hắn...”

Nói đến đây, tạm dừng một chút, rất hiếm thấy chỉ nói một nửa không nói hết.

Hậu Khanh cũng bị gợi lên sự tò mò, nghiêm túc nghe, trong xe quỷ, Hữu Quân cũng không có động tĩnh, đang lắng lặng chờ cấu dưới.

“Ta làm tất cả, chưa bao giờ hỏi ý nghĩa, chỉ hỏi bản tâm! Chỉ hỏi mình có muốn làm hay không!”

“Tà ma ngoại đạo!!”

Hữu Quân nghe xong lời này, đột nhiên có chút kích động lên lớn tiếng quát. Một phản ứng này trái lại khiến Hậu Khanh muốn rơi tròng mắt: Đạo Phong quả thực luôn luôn là kẻ đi ngược đường, người khác dùng bốn chữ “tà ma ngoại đạo” chỉ trích hắn cũng còn tiếp nhận, nhưng Hữu Quân và Thái m sơn của gã, ở trong mắt bất luận kẻ nào, cũng là làm gương, mô phỏng tru tú tốt nhất bốn chữ “tà ma ngoại đạo” này, bây giờ gã thế mà lại mắng người khác tà ma ngoại đạo, nghe vào tai... Thật sự có chút quái dị, thậm chí có chút khôi hài.

Hậu Khanh không hiểu, chỉ có Đạo Phong hiểu, Hữu Quân vì sao kích động như vậy --

Thái m sơn cùng âm ty, khác nhau trên căn bản, ở Vô Cực Quỷ Vương và Phong Đô đại để lý giải khác nhau đối với “đạo”, dưới tình huống bình thường, loại khác nhau này cũng không có vấn đề gì, dù sao bất cứ tín ngưỡng nào cũng có rất nhiều lưu phái, các loại đấu tranh cũng là bình thường, nhưng vấn đề là... Vô Cực Quỷ Vương mặt hàng này là tên thanh niên quá khích, không nghe dạy bảo, một lòng thử dùng phương pháp của mình đi chứng đạo.

Xỏ lá là, hắn cuối cùng thật sự ngộ ra đạo của mình, có được vô thượng pháp lực, vì thế càng thêm nhận định đạo tông Phong Đô đại để đại biểu ngàn vạn năm qua là sai, muốn sửa đúng nó.

Phong Đô đại đế đương nhiên mặc kệ, vì thế Vô Cực Quỷ Vương bỏ đi, đi sâu trong Quỷ Vực làm một mình, làm ra Thái m son, muốn lật đổ âm ty, dùng đạo mình ngộ ra để thành lập thiên địa quy tắc mới...

Hai bên thể như nước lửa, không chứa được nhau.

Nhưng từ trên bản chất, mặc kệ là phái bảo thủ người tu hành truyền thống đại biểu, hay là Vô Cực Quỷ Vương một đám phái cải cách này, trên bản chất đều có một điểm giống nhau, nói đơn giản, tuy “đạo” thứ này rốt cuộc là gì, không có ai nói rõ được, hai bên đều nói đạo lý của mình, nhưng Đạo Phong vừa rồi nhẹ nhàng bâng quơ nói một phen, lại biểu đạt một quan điểm:

Lão tử không tin đạo, chỉ tin mình!

Hữu Quân làm môn sinh đắc ý của Vô Cực Quỷ Vương, đối với một bộ đó của Quỷ Vương tự nhiên tin tưởng không nghi ngờ, quan điểm này của Đạo Phong, có thể nói là khinh nhờn tín ngưỡng của gã, thương tổn tâm linh yếu ớt mà nhỏ bé của gã, bởi vậy mới không để ý hình tượng làm màu nổi nóng như vậy.

Đạo Phong cũng không hàm hồ, không cùng gã dong dài cái gì đạo với không đạo nữa, cầm lên Đả Thần Tiên, vụt xuống một roi, đem xe quỷ vụt vỡ nát.

Quản ngươi cái gì đạo với không đạo, lão tử vụt cho người đi không được đường trước!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play