Diệp Thiếu Dương chậm rãi đi tới, nói: “Ngươi còn không hiểu sao, chúng ta bây giờ ở trong thần thức của ta, ta căn bản không cần dùng pháp thuật để đối phó người dùng ý niệm là đủ rồi, nơi này, tất cả do ta định đoạt.”

Hậu Khanh giật mình hiểu ra chân tướng.

Không gian hư vô trước mắt, là Diệp Thiếu Dương dùng ý niệm của mình xây dựng lên, vốn, ý niệm là không cấu thành thế giới -- mỗi người đều có thể ở trong đầu mình xây dựng ra thế giới bản thân muốn, nhưng thế giới này không có một xu quan hệ với người khác, Hậu Khanh lợi dụng Tam Thi Thần, xâm nhập thần thức của Diệp Thiếu Dương, vốn cũng là một chiều hiểm, hướng về mục đích tiêu diệt nguyên thần.

Nhưng lại để hắn chạy thoát, sau đó gió đổi chiều, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn giải thoát xiềng xích, ở trong thế giới hắn dùng thần niệm cấu trúc, hắn chính là chúa tể của tất cả, mặc cho mình có mạnh tới đâu nữa, cũng không có khả năng chiến thắng hắn ở trong này...

Hắn rốt cuộc đã dùng pháp thuật gì, từ dưới tay mình chạy thoát?

Chưa đợi Hậu Khanh nghĩ ra vấn đề này, tấm lưới quấn quanh mình chợt thắt chặt, thắt mãi tới trong thân thể hắn. Diệp Thiếu Dương như tia chớp xuất hiện trước mắt hắn, một tay bóp cổ hắn, ngạo nghễ cười cười, “Loại cảm giác này vẫn là rất thích, tuy là chiếc tiện nghi thần thức.”

Hậu Khanh ngay cả sức lực giãy dụa cũng không có, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc mà nhìn hắn.

“Diệp Thiếu Dương, người cảm thấy như vậy có thể thắng sao?”

“Bằng không thì sao?" Diệp Thiếu Dương hơi dùng sức, năm ngón tay đều cắm vào trong cổ họng Hậu Khanh.

“Không nói lời thừa với người, nói mau, Lãnh Ngọc ở đâu!”

Hậu Khanh đột nhiên cười lên, “Nếu ta không nói cho ngươi, ngươi cả đời này sẽ không biết, ngươi bây giờ có thể giết ta rồi đó.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương bắt đầu do dự. “Ha ha, ha ha." Hậu Khanh giống như bắt được thóp hắn, điên cuồng cười lên.

Xem ra, hắn là thật sự sẽ không nói cho mình, vẫn là không cần lãng phí thời gian nữa. Trong lòng Diệp Thiếu Dương hạ quyết tâm, hỏi hắn: “Trước đó người nói cái gì nhỉ, thay ta hướng Lãnh Ngọc nói lời từ biệt? Xin lỗi, ta vẫn muốn tự mình đi nói với cô ấy, ồ không đúng, ta không cần nói lời từ biệt.”

Nói hết lời, linh quang quấn quanh ở trên thân Hậu Khanh trong nháy mắt thắt chặt, nhanh chóng xuyên qua.

Hậu Khanh đã không cười được nữa, nhưng hai con mắt vẫn đang gắt gao trừng lên với Diệp Thiếu Dương, sau đó, thân thể phân giải, hóa thành một đống mảnh vỡ, rào rào rơi xuống, thi khí màu đỏ tươi trong cơ thể hắn ở trong nháy mắt lan tràn ra...

“Có được không?”

Bích Thanh nhìn lão Quách đem một cây kim cắm vào chỗ mi tâm Diệp Thiếu Dương, nhíu mày hỏi.

“Chỉ có dùng cái này thử xem, hy vọng Thối Hồn Châm này có thể đánh thức nguyên thần đệ ấy...” Lão Quách không quay đầu lại, “Bảo gia cậu trông coi kỹ lão thủy tinh kia.”

“Đang trông đây." Tứ Bảo quay đầu liếc Thông Huyền đạo nhân, Thông Huyền đạo nhân khó chịu trừng mắt nhìn hắn.

Lão Quách tiếp tục cắm kim, lúc cắm tới cây thứ ba, đột nhiên, Diệp Thiếu Dương chợt ho khan một tiếng, tiếp theo cả người kịch liệt run lên.

“Thiếu Dương!” Đoàn người giống như thấy được hy vọng, dùng sức gọi Diệp Thiếu Dương.

“A!"

Diệp Thiếu Dương đột nhiên há mồm, hướng về trên mặt đất bắt đầu nôn, một mảng hơi thở màu đỏ tươi từ trong miệng mũi hắn phun ra, lập tức bay về phương xa. Bọn Tiểu Cửu giật mình hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, luồng khí đã bay xa..

Không có ai đuổi theo, dù sao trước mắt quan trọng nhất là Diệp Thiếu Dương.

Sau khi nôn xong, Diệp Thiếu Dương đột nhiên trợn mắt, hít một hơi thật sâu, thân thể mềm nhũn, hướng phía sau ngã xuống, Tiểu Cửu lập tức ôm lấy hắn, hỏi: “Thiếu Dương anh thế nào?”

Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu.

“Không sao không sao!” Lão Quách hoan hô, “Tôi nói như thế nào nhỉ, tôi đã biết Thổi Hồn Châm này nhất định có thể đánh thức đệ ấy!”

Trâu bò trâu bò!” Tứ Bảo phục rồi.

Diệp Thiếu Dương dùng sức lườm hắn, nhìn trái nhìn phải, nói: “Vừa rồi tôi có phải đã nôn ra cái gì hay không.”

“Một luồng hơi thở màu đỏ, bay đi rồi.”

Diệp Thiếu Dương ảo não thở dài, “Đáng tiếc, đó là nguyên thần Hậu Khanh.”

Đoàn người trong nháy mắt hóa đá.

Diệp Thiếu Dương vịn Tiểu Cửu, chậm rãi đứng dậy, dùng sức lắc lắc đầu, loại cảm giác dùng sức quá độ hư thoát trong thần thức khiến hắn có chút đầu nhẹ chân nặng, cũng may thần thức bị thương rất nhanh đã có thể khôi phục.

Thừa dịp này, Diệp Thiếu Dương nói sơ qua tình huống vừa rồi mình ở trong thần thức đại chiến Hậu Khanh, thật ra cũng không tính là đại chiến, mình vốn có thể giết chết hắn -- ngay tại sau khi thân thể hắn tổn hại, hiện ra nguyên thần, Diệp Thiếu Dương lúc ấy thay đổi chú ý, muốn khống chế nguyên thần hắn, để hắn không có cách nào biến ảo, mang đi hắn trước, sau đó lại tìm Nữ Bạt hoặc là Doanh Câu đàm phán, dùng để trao đổi Nhuế Lãnh Ngọc, chưa chắc đã không phải một cái biện pháp.

Nhưng, chính là trong nháy mắt này do dự, Hậu Khanh lựa chọn tự bạo nguyên thần -- hắn ở trong thần thức Diệp Thiếu Dương, một thân từ vi không thể thi triển, chỉ có tự bạo nguyên thần, có thể ở nháy mắt sinh ra lực lượng cường đại.

Thần thức Diệp Thiếu Dương bị luồng lực lượng này đánh một phát, đã bị thương.

“Đến lúc này, tôi vẫn có cơ hội, nhưng tôi tuyệt đối không ngờ tới, hắn lại chưa tự bạo nguyên thần -- tôi cũng không biết đó là pháp thuật gì, chỉ cho rằng nguyên thần đã nổ, theo bản năng liền có chút lơi lỏng, sau đó tôi cảm giác được động tĩnh khác thường, lúc nhìn qua, Hậu Khanh thể mà còn có một nguyên thần -- phải nói là nguyên thần thật sự của hắn, thừa dịp tôi lơi lỏng, từ trong thần thức của tôi chạy thoát ra ngoài, tôi muốn đuổi theo cũng không còn kịp.”

Diệp Thiếu Dương nhíu chặt lông mày, lẩm bẩm: “Đó rốt cuộc là thủ đoạn gì, sao có thể mô phỏng ra nguyên thần tự bạo, giống thật như đúc...”

“Đó là thật, em nghĩ, hắn đã tự bạo nguyên thần.” Tiểu Cửu lặng lẽ nói.

“Sao có thể, hắn chẳng lẽ còn có hai nguyên thần hay sao.”

“Hắn thật sự có hai cái nguyên thần.” Tiểu Cửu đem quan hệ của Cửu Anh cùng Hậu Khanh nói sơ qua một lần."Có lẽ, hắn là ở thời khắc mấu chốt đem nguyên thần Cửu Anh đẩy ra, nổ nguyên thần nó, khiến anh cho rằng là chính hắn, sau đó thừa dịp anh lơi lỏng, chạy ra ngoài...”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn cô, “Em nghe ai nói?”

Tiểu Cửu ngẩng đầu tìm kiếm Thông Huyền đạo nhân, Thông Huyền đạo nhân đã lui rất xa -- từ khi Diệp Thiếu Dương tỉnh lại, lão lập tức lui, cảnh giác giữ khoảng cách với Diệp Thiếu Dương.

“Lão thủy tinh?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc tới mức rớt cằm.

Thông Huyền đạo nhân muốn hộc máu, phất tay áo nói: “Diệp Thiếu Dương, lúc trước là ta cứu người đó.”

Diệp Thiếu Dương bật cười.”Ta không nghe lầm chứ? Ngươi chính là người đứng đầu muốn giết ta trong thiên hạ.”

“Là thật.” Tứ Bảo đem chuyện này nói một lần hai ba câu. Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy, trong lòng không thể nói rõ là cảm nhận gì.

“Thật đáng tiếc, lúc trước nếu biết đó là Hậu Khanh, thừa dịp hắn trước khi biến ảo, chúng ta có thể giết chết hắn!” Lão Quách ca tháng

Diệp Thiếu Dương nay đã biết tất cả, lại suy tư chút, lúc này mới càng thêm cảm giác được Hậu Khanh đáng sợ... Bây giờ nghĩ đến, hắn đại khái là ở sau khi làm rõ tình cảnh, lập tức nghĩ tới cách ve sầu lột xác này... Không, cái này đã không phải ve sầu lột xác, mà là thí xe giữ tướng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play