Hậu Khanh đi ra khỏi rừng rậm Hắc Ám, khi đến dưới chân Thiên Khí son, phi cương vương từ phía sau đuổi theo, theo hắn cùng nhau lên núi.
Tất cả đều chuẩn bị tốt rồi sao?”Hậu Khanh hỏi.
“Chuẩn bị thỏa đáng rồi, tuyệt không có gì ngoài ý muốn.” Phi cương vương nói.
Hậu Khanh cười nói: “Trên đời này vốn không có chuyện tuyệt đối, ngoài dự liệu vẫn là có, nhưng ta an bài mấy quân cờ ngầm này, cho dù có chút bất ngờ, cũng không trốn thoát an bài của ta…”
Trầm ngâm một lát, hỏi: “Năm đại thi tiến bên kia, gần đây có động tĩnh gì không?”
“Bọn họ cái gì cũng không biết, chỉ kết trận chờ đợi…”
“Vậy là được rồi, nói cho bọn họ, kẻ địch của bọn họ, chính là Đạo Phong kia, người khác không cần hỏi đến.”
Phi cương vương đáp ứng.
Xe lửa lao vun vút, Diệp Thiếu Dương, Tứ Bảo và lão Quách ba người ngồi ở một dãy, ba người đều là sắc mặt ngưng trọng, không nói một lời. Không phải bọn họ không muốn nói chuyện, mà là bên cạnh quá nhiều lữ khách, thật sự không tiện nói chuyện, hơn nữa, Trương Vô Sinh ở trong điện thoại nói rất ngắn gọn, chỉ nói đã phát hiện lại lịch Thánh Linh Hội, bảo bọn họ nhanh chóng đi Long Hổ son gặp mặt nói chuyện.
Nếu không phải manh mối cực kỳ trọng đại, tuyệt đối không có khả năng bảo bọn họ ngàn dặm xa xôi chạy qua. Liên quan cái này, bọn họ tuy rất chờ mong, nhưng cũng đè nén được cảm xúc, khiến vẻ mặt ba người ngưng trọng như thế, là Trương Vô Sinh ở trong điện thoại nói một sự kiện khác:
Tru Tiên tứ kiếm bị trộm rồi!
Tru Tiên tứ kiếm, tổng cộng bốn thanh, phân biệt là: Tru Tiên kiếm, Lục Tiên kiếm, Hãm Tiên kiếm, Tuyệt Tiên kiếm, lại lịch bốn thanh bảo kiếm, nghe nói là trong trận chiến phong thần, Thông Thiên giáo chủ dùng để đối phó đệ tử Xiển giáo, khiến rất nhiều người lĩnh cặp lồng đựng cơm, về sau vẫn Nguyên Thủy Thiên Tôn ra màn, mới phá Tru Tiên kiếm trận. Cho dù là ở giới pháp thuật, đây cũng chỉ là chuyện xưa thần thoại.
Về lại lịch Tru Tiên kiếm trận, giới pháp thuật xưa nay có vài loại ý kiến, không thể thống nhất nhưng, đối với uy lực của Tru Tiên kiểm trận, giới pháp thuật xưa nay công nhận.
Tru Tiên tứ kiểm, phân biệt ở Cửu Hoa sơn, Long Hổ sơn, Phổ Đà Sơn cùng Huyền Không quan, bốn môn phái đều tự nắm giữ một cây, bốn thanh kiếm nếu chỉ đơn lẻ, mỗi một thanh đều là pháp khí cửu đoạn quang, trong đó mạnh nhất là Tru Tiên kiếm, là đứng đầu tư kiếm, luôn luôn ở Huyện Không quan. Lúc trước hồ vương xuất thế, vì đối phó Đạo Phong, non nửa giới pháp thuật đều tham dự lần hành động đó, Huyền Không quan tuy không phải người đến, nhưng cũng đưa ra Tru Tiên kiếm.
Sau một đám pháp sư bày Tru Tiên kiếm trận, muốn chém giết Đạo Phong, Đạo Phong và Diệp Thiếu Dương kề vai chiến đấu, cộng thêm một đám trợ thủ, đại phá kiếm trận, sau đó bốn thanh kiếm đều tự trở lại môn phái tương ứng, Tru Tiên kiếm cũng bị đưa trả Huyền Không quan.
Một trận chiến Huyền Không, Đạo Phong phá Vạn Yêu Tháp, đạo tông Huyền Không quan ở nhân gian hủy hoại chỉ trong một buổi, lúc ấy thầy trò ba người Diệp Thiếu Dương rời đi sớm, cũng chưa chú ý tung tích Tru Tiên kiếm, sau mới biết được, Tru Tiên kiếm bị Đạo Uyên chân nhân mang đi, đưa về Long Hổ sơn, theo Lục Tiên kiếm cùng nhau cung phụng ở trong Kiếm Các.
Lúc trước, ở trong điện thoại, Trương Vô Sinh nói một việc như vậy: ngay tại hôm qua, có kẻ nơi khác tới lẻn vào Kiểm Các, đem Tru Tiên kiếm và Lục Tiên kiếm đánh cắp, cùng đánh trọng thương vài tên đệ tử Long Hổ sơn.
Trương Vô Sinh lập tức liên hệ Phổ Đà Sơn và Cửu Hoa sơn, quả nhiên, Hãm Tiên kiểm cùng Tuyệt Tiên kiếm giấu ở hai môn phái này cũng bị đánh cắp hoặc đoạt đi rồi…
Trương Vô Sinh ngây dại tại chỗ, lập tức rải pháp thiếp, triệu tập tông chủ các đại môn phái tới Long Hổ sơn, cùng nhau đối phó chuyện này. Tự nhiên cũng không thể thiếu Diệp Thiếu Dương thân là Mao Sơn chưởng giáo.
Ở trong điện thoại, Trương Vô Sinh chưa nói kỹ Tru Tiên tứ kiếm là mất như thế nào, tất cả phải đợi gặp mặt rồi nói sau. Khi lão Quách đem tin tức này nói ra, Diệp Thiếu Dương, Tứ Bảo và Bích Thanh đều chấn kinh.
Ở trong nhận biệt của bọn họ, trái lại chưa cảm thấy Tru Tiên tự kiểm đặc biệt trâu bò (trước đây tìm ứng phó một lần, cảm giác tuy lợi hại, nhưng cũng không tới mức đặc biệt đặc biệt trâu bò), làm bọn họ cảm thấy vô cùng chấn động là:
Thế mà có người có thể xông vào ba ngọn núi báu, đem bốn thanh kiếm này trộm đi!
Ba ngọn núi này, đều là danh môn đại phái nổi tiếng nhất giới pháp thuật, cho dù đệ tử trong môn tốt xấu lẫn lộn (không phải mỗi một đời chưởng giáo đều có thực lực nghịch thiên), nhưng, ở trong
rận pháp cấm chế không đếm xuể, cho dù là quý khấu, yêu tiên tà vật cấp bậc này, muốn xông lên núi, cũng phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Trên thực tế, tà vật xông lên núi, loại chuyện này ở trong lịch sử hầu như chưa từng xảy ra, cho dù Đạo Phong lúc trước diệt vài môn phái, đó cũng là bởi hắn từng là pháp sư, tinh thông pháp thuật hai môn đạo Phật, trên người lại không có khí tức tà vật, rất nhiều pháp trận không có tác dụng đối với hắn…
Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương tựa như nghĩ tới gì, nhìn mấy hành khách đối diện một cái, vẫn ngậm miệng lại, nhịn xuống ham muốn nói chuyện với Tứ Bảo cùng lão Quách.
Xuống xe lửa, từ nhà ga đi ra, kiến trúc quen thuộc trước mắt làm Diệp Thiếu Dương có chút cảm khái: không lâu trước đây mình vừa tới Ưng Đàm Long Hổ sơn, không nghĩ tới mới đi được vài ngày, thế mà lại phải tới nơi này.
Ba người ngồi xe tới Long Hổ sơn, vòng qua cảnh khu, đến thắng sơn môn Long Hổ son giấu ở giữa chân núi.
“Thiếu Dương Tử, cậu cũng đến đây.” Một thanh âm nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, Diệp Thiếu Dương nhìn, là một ni có tướng mạo thanh tú, chắp tay từ trên đường lớn đi xuống, hướng về phía Diệp Thiếu Dương mỉm cười.
“Tĩnh Tuệ sự thúc!” Diệp Thiếu Dương vui vẻ, lập tức nghênh đón.
Nga Mi sơn Tĩnh Tuệ sư thái.
Diệp Thiếu Dương quen biết với bà, còn là vì lúc trước Nhuế Lãnh Ngọc đi Nga Mi son xuất gia, mình đi tìm cô ấy về, xảy ra xung đột với Tĩnh Tuệ sứ thái, cuối cùng mình chơi xấu, sờ tay bà, lại cưỡng hôn bà, rối loạn đạo tâm bà, lúc này mới thủ thắng… Hai người cũng bởi vậy kết duyên, sau thái độ của Tĩnh Tuệ sứ thái đối với Diệp Thiếu Dương cũng thay đổi rất nhiều, nhiều lần nói tốt cho hắn.
Lúc trước một trận chiến Huyền Không quan, hai người tuy gặp mặt, nhưng bởi vì lập trường khác nhau, Diệp Thiếu Dương sợ ảnh hưởng bà, cũng không dám tiếp xúc quá nhiều với bà. Hôm nay không ngờ lại ở chỗ này gặp mặt.
Tĩnh Tuệ sứ thái tuy tuổi không ít nữa, nhưng tướng mạo rất trẻ, cho dù là trang phục ni cô, vẫn khó có thể che giấu dung mạo xinh đẹp.
Hai người đi đến đối diện, Tĩnh Tuệ sư thái hướng Diệp Thiếu Dương mỉm cười.
Diệp Thiếu Dương cũng cười cười.
Cảm giác thân thiết trong ý cười, khiến hai người cảm giác được một loại ăn ý giữa bạn bè.
“Ở trong đám người ta đã nhìn thấy giống người, một mực đi theo, quả nhiên là ngươi.” Tĩnh Tuệ sự thái rất cao hứng có thể nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, sau đó cũng chào hỏi với Tứ Bảo cùng lão Quách.
Tứ Bảo là đệ tử của Phật, xem như đồng tông với Tĩnh Tuệ sứ thái, so với Tĩnh Tuệ sứ thái thấp hơn một thế hệ, không dám tùy tính giống Diệp Thiếu Dương, cung kính hành lễ gọi sự thúc, Tĩnh Tuệ sư thái thản nhiên tiếp nhận.
“Sư thái, ngài cũng là bởi vì sự kiện kia mà đến?” Diệp Thiếu Dương thấp giọng hỏi.
Tĩnh Tuệ sứ thái gật gật đầu, thở dài nói: “Không ngờ sẽ xảy ra loại chuyện này, ta nhận được tin tức, lập tức chạy đến.”
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy phía sau bà không có ai, nói: “Sư thái là đến một mình?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT