Thu Oánh nhìn hắn, cười một tiếng, nói: “Tiểu soái ca, tôi ủng hộ anh, nhưng anh chỉ thu kiến thuật là không được, anh cũng nói phải có pháp thuật tương ứng phối hợp, tôi dạy cho anh mấy chiếu đi.”
“Cô dạy tôi?” Ngô Gia Vĩ kinh ngạc nhìn cô, tựa như lúc này mới phát hiện có tồn tại, “Cô… Cô là ai thế?”
Diệp Thiếu Dương vì thế giới thiệu cho bọn họ.
Ngô Gia Vĩ và Tứ Bảo biết được lại lịch Thu Oánh, đều cực kỳ kinh ngạc, đồng thời hướng Diệp Thiếu Dương bày tỏ chúc mừng.
Thu Oánh nói với Ngô Gia Vĩ: “Đạo kiếm là một chi nhánh lớn giới pháp thuật, ngươi cũng biết trong thiên hạ, một phái nào pháp thuật cầm kiếm tốt nhất? Không phải tôi xem thường anh, Lao Sơn các anh pháp thuật cầm kiếm chỉ có thể tính là nhất lưu, không tính là tốt nhất.”
Ngô Gia Vĩ vội hỏi: “Vậy một phái nào kiếm thuật tốt nhất, Mao Sơn?”
Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay, “Mao Sơn tôi không sở trường cái này, Long Tuyền Kiếm của tôi dựa vào cũng không phải kiếm thuật.”
Thu Oánh chắp hai tay ở sau người, đi về phía Ngô Gia Vĩ, mặt mày vui vẻ nói: “Muốn biết sao, gọi tôi một tiếng tỷ tỷ.”
“Tỷ tỷ.” Ngô Gia Vĩ buột miệng.
“ặc, anh sao lại lập tức gọi luôn, không thú vị gì cả.” Thu Oánh thè lưỡi, “Được rồi tôi nói cho anh, môn phái sở trường kiếm thuật nhất, là Không giới Lê Sơn.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng cũng hơi động tâm, quả thực, mình từng gặp rất nhiều đệ tử Lê Sơn, đều là cường giả cầm kiếm tiến công. “Nhưng, Lê Sơn Lão Mẫu hình như không dùng kiểm?”
“Thánh mẫu kiểm pháp trác tuyệt, nhưng chỉ luận kiểm chiếu mà nói, trên Lê Sơn còn có một người càng mạnh hơn bà ấy, ở trên Lê Sơn tu hành ngàn năm, lĩnh ngộ kiếm pháp tinh túy, tự nghĩ ra rất nhiều pháp thuật cầm kiếm… 0, vị tiền bối này rất nổi tiếng ở nhân gian các anh, tên Bạch Tố Trinh, xà yêu ngàn năm.”
Bạch Tố Trinh!
Trước mắt Diệp Thiếu Dương lập tức hiện ra bộ dáng dì Triệu (Triệu Nhã Chi) cùng bài chờ một lần là ngàn năm, nói: “Vậy thật trùng hợp, tôi lúc trước bị Lê Sơn Lão Mẫu bắt đến trên Lê Sơn, khi giam giữ, tìm được một quyển bút ký, chính là của Bạch Tố Trinh, bên trong có rất nhiều tâm đắc tu hành, quả thực cũng có kiến thuật, tôi giao cho hai người Tiểu Thanh Tiểu Bạch. Hai đứa này vốn là xà yêu, lại được Thanh Phong Minh Nguyệt kiếm, sau khi có được bút ký, tiến bộ rất nhanh.”
Thu Oánh nói: “Thứ anh đạt được, không phải chuyên thuật kiếm thuật, năm đó Bạch nương nương tự nghĩ ra một bộ Lê Hoa Lạc Vũ Kiếm, đem pháp thuật Lê Sơn kết hợp hoàn mỹ ở trên kiếm thuật, về sau thánh mẫu lệnh các đệ tử cùng nhau học tập bộ kiếm thuật này, Lê Sơn lúc này mới thành đệ nhất đại phái của pháp thuật cầm kiếm…”
Diệp Thiếu Dương cũng là lần đầu tiên nghe được điển cố này, tò mò hỏi: “Nếu theo Cô nói như vậy, Bạch Tố Trinh so với Lê Sơn Lão Mẫu còn lợi hại hơn?”
Thu Oánh nói: “Cái đó không rõ lắm, họ là thầy trò, lại không có khả năng thật sự tỷ thí, nhưng trò giỏi hơn thầy cũng là có khả năng.”
Trên mặt Ngô Gia Vĩ mang theo biểu cảm hướng tới, nói: “Tỷ tỷ lúc trước chị nói, chị cũng hơi hiểu kiếm thuật, là bộ kiếm thuật này sao?”
“A, thật ra, trước kia khi tôi vừa thành hình, Ngư ti chủ và Thập Nương thường xuyên ở dưới tàng cây hoa quế luận bàn cùng tham thảo pháp thuật, trong đó còn có kiến thuật, tôi mưa dầm thấm đất học một ít, anh nếu muốn học, tôi có thể dạy anh.”
Ngô Gia Vĩ cực kỳ hưng phấn, lập tức thỉnh giáo, nhưng bởi vì trong nhà sân bãi nhỏ, không thi triển được, Thu Oánh bị Ngô Gia Vĩ kéo đi bên ngoài tìm chỗ diễn luyện. Diệp Thiếu Dương cạn lời đi đến trong phòng, thở dài: “Thật sự là võ si.”
Tứ Bảo cầm thanh kiếm gỗ bán thành phẩm, mua máy đi tới, nói: “Tôi cảm thấy lông mày trắng đây là nhập ma, con người có thân thể, không thể giống yêu tinh có thể trực tiếp thuận gió ngự khí, trên tốc độ ra chiêu, sao có thể nhanh hơn bọn tà vật, cậu cảm thấy thế nào?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi cảm thấy, cậu ấy đã kiên trì, vậy để cậu ấy thử xem, không chừng có thể lĩnh ngộ ra chút gì đó.”
Tứ Bảo gật đầu nói: “Trái lại cũng đúng, chân lý tu hành, chính là phát huy tru thế của mình, tôi ngay từ đầu cũng là tu luyện lung tung, từ khi tu luyện La Hán Kim Thân, mới chậm rãi phát hiện, tôi thích hợp làm khiến thịt, thật sự là đủ bị ai.”
“Bi ai cái gì?”
“Khiên thịt đó, luôn chịu đòn, sau đó xem các cậu khoái hoạt các kiểu đánh người khác.”
Diệp Thiếu Dương bật cười, “Cách mạng phân công khác nhau.”
“Không sao cả, một đoàn đội, luôn cần có người làm khiến thịt, có người đi tấn công.” Tứ Bảo đột nhiên nâng cao tinh thần, nói: “Đúng rồi, tôi gần đây nghiên cứu học tập Chư Thiên Quan Tưởng Thuật, đã có thể quan tưởng ra Vi Đà Thiên.”
Nói xong, nhắm mắt lại, hai tay kết ấn, linh quang từ đỉnh đầu bốc lên, hình thành một Kim Cương La Hán bốn mặt mười tám cánh tay.
“Đây nào phải Vi Đà Thiên, không phải Kim Thân La Hán sao?” Diệp Thiếu Dương nói.
Tứ Bảo cười nói: “Cậu nhìn kỹ.”
Hình dạng tay khẽ động, Kim Thân La Hán quay thân thể, đem khuôn mặt phía sau hướng về Diệp Thiếu Dương, lại không phải bộ dáng ba khuôn mặt khác, mà là một bộ dáng dạ xoa mắt to trợn tròn, mặt lộ hung quang, uy phong hiển hách, trong tay còn cầm một cây trường kích thật dài, bên trên toát ra khí lạnh âm trầm.
Vi Đà Thiên!
Diệp Thiếu Dương lập tức ngây dại, vài giây sau mới hiểu được chuyện là thế nào, nói đơn giản chính là: hình tượng Vi Đà Thiên, thay thế được một khuôn mặt trong phật bốn mặt, ngay cả pháp khí trong tay cũng thay đổi.
Diệp Thiếu Dương nhịn không được vươn tay muốn đi sở trường kích trong tay Vi Đà Thiên này một chút. Ngón tay Tứ Bảo khẽ động, trường kính trong tay Vi Đà Thiện quét ngang, tự nhiên sẽ không công kích Diệp Thiếu Dương, nhưng một lực lượng mạnh mẽ từ trên trường kích lan tràn đến, đem cánh tay Diệp Thiếu Dương đẩy ra.
“Ai u…” Tứ Bảo thu pháp tướng, rên rỉ một tiếng, xoa đầu nói: “Không được không được, tôi gần đây vừa tu thành pháp môn này, vẫn có chút miễn cưỡng, vẫn phải luyện.”
Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, suy nghĩ một phen rồi hỏi: “Đây là chiêu số gì?”
Tứ Bảo cười hề hề hai tiếng, “Không ngờ nhỉ, lúc trước, tôi luôn luôn cân nhắc Chư Thiên Quan Tưởng Thuật, cuối cùng là đem Vi Đà Thiên quan tưởng ra, tuy lực cũng rất lớn, ngày đó tôi cũng không biết làm sao, đột nhiên có ý tưởng lạ, nếu có thể đem Chư Thiên Quan Tưởng Thuật và La Hán Kim Thân kết hợp cùng nhau, có công có phòng, hiệu quả nhất định sẽ càng tốt, sau đó tôi liền bắt đầu cân nhắc. Hê hê, thế mà thật sự để tôi mò mẫm thành công.”
Đem Chư Thiên Quan Tưởng Thuật và La Hán Kim Thân kết hợp cùng nhau…
“Mẹ nó chứ, thế mà cậu có thể nghĩ ra, cậu bắt đầu tu luyện từ bao giờ, sao tôi chưa nghe nói?”
“Cũng chỉ gần đây, lúc trước chưa nói, là sợ nhỡ đâu không làm được, các cậu giễu cợt tôi.” Tứ Bảo gãi gãi cái đầu trọc, nói, “Nhưng cũng bởi Cơ duyên xảo hợp, mới may mắn thành công. Tôi trước mắt đang quan tưởng Để Thích Thiên, nếu có thể thành công, lại kết hợp với phật bốn mặt của La Hán Kim Thân, cậu ngẫm đi sơn dương, nếu tôi đem phật bốn mặt đều dùng ảo giác thần phật của Chư Thiên Quan Tưởng Thuật thay thế, cái này con mẹ nó phong cách bao nhiêu chứ, tiến công không dám nói, dù sao nếu dùng để phòng ngự, nhân gian chỉ sợ không ai có thể giết được tôi.”
Diệp Thiếu Dương không biết nên đánh giá như thế nào, nhưng cũng xác định Tứ Bảo không phải lòng tin bành trướng: vốn La Hán Kim Thân đã là pháp thuật tính phòng ngự rất mạnh, lại thêm Chư Thiên Quan Tưởng Thuật, nếu thành công, quả thật khó giải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT