Diệp Thiếu Dương tính toán chút, mình thế mà đã có mười môn nhân, lúc trước mình vừa xuống núi thì côi cút một người, cái gì cũng không có, nhưng nửa năm, biến hóa này thật là nhanh.

Lão Quách nói: “Tiểu sư đệ, trước đó để không phải kiếm được tượng thần Linh Bà Bà sao, mau lấy ra nhìn xem.”

Diệp Thiếu Dương đem tượng thần Linh Bà Bà lấy ra, đặt ở trên bàn trà ở giữa, đoàn người lập tức đều vậy lên, ngay cả Bích Thanh cũng buông di động, hòa theo cùng nhau xem.

Tượng thần là lưu ly, gương mặt ngũ quan trông rất sống động, Diệp Thiếu Dương lúc trước đã kiểm tra một lần, chưa tìm ra manh mối gì.

“Nữ nhân này bộ dạng cũng không tệ, tượng thần đoan chính như vậy, người thật nhất định càng thêm xinh đẹp.” lão Quách chạm vào tượng thần, lẩm bẩm.

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Huynh tìm đối tượng à?”

“Khụ khụ.” lão Quách ho khan hai tiếng, tiếp tục quan sát, nói thầm: “Đây không phải thần đạo

gia.”

“Phật gia?”

“Không không, ta không phải ý tứ này, ta là nói không phải thần đạo gia, là nơi nào không biết.” Lão Quách sờ cằm, quan sát tỉ mỉ trong thần một lát, nói: “Tiểu sư đệ, cách ăn mặc của người này, nhìn qua hẳn là người triều Tống, ta cũng không phải quá xác định…”

Đoàn người nghiên cứu hồi lâu cũng không có thu hoạch gì, Diệp Thiếu Dương lại đem cái bệ thờ, còn có loại sừng dài có tua rua lúc trước hai đường chủ kia mang trên đầu lấy ra, cho mọi người nghiên cứu.

“Này, ta hình như từng thấy ở nơi nào…” lão Quách vừa thấy loại đồ trang sức mang tua rua này, lập tức nói, sau đó vắt hết óc nhớ lại. “Là trong một quyển sách… Hình như là một đạo sĩ triều Thanh bện, khởi nguyên vụ giáo Hoa Hạ vân vân… Bên trong có món đồ, xấp xỉ với thứ này, không biết quyển sách đó còn đó hay không.”

Lão Quách cầm món trang sức đầu muốn đi, về phần cái bệ kia bên trên về các loại ký hiệu kỳ quái, cũng không có ai xem hiểu, cũng bị lão Quách cầm.

Diệp Thiếu Dương kể lại tình huống của mình trong cái sân kia, nhất là các tín đồ, nguyện lực thể mà có thể bị tượng thần hấp thu… Loại hiện tượng này trái với pháp thuật thường quy, làm đoàn người chậc chậc lấy làm lạ nhưng cũng không nói ra được nguyên cớ, tất cả chỉ có chờ lão Quách trở về tra tìm điển tịch sau đó thảo luận tiếp.

Lão Quách gọi đặt hàng đồ nướng cùng hai vại bia tươi, cùng ăn với Diệp Thiếu Dương, Bích Thanh lại đi lấy di động xem phim, Tuyết Kỳ đi ngồi thiền thổ nạp, Thu Oánh không có việc gì, ghé vào bên cạnh Bích Thanh cùng nhau xem phim.

“Đúng rồi Thu Oánh, cô trù biết ẩn hình, còn có thủ đoạn gì không?” Diệp Thiếu Dương nhớ tới chuyện này, vừa ăn vừa hỏi.

Thu Oánh nghiêng đầu nghĩ một phen rồi nói: “Tôi tính là đệ tử của Ngư ti chủ, ngài truyền thụ tôi không ít đạo pháp, nhưng tôi tương đối lười, hơn nữa không có pháp khí tiện tay, mãi vẫn chưa tu luyện ra làm sao.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, nhíu mày hỏi: “Ngư Huyền Cơ tốt xấu là ti chủ, ở âm ty kiếm cho cô cái pháp khí còn không dễ dàng, vì sao không có?”

Thu Oánh nói: “Anh có điều không biết, Ngư ti chủ tu luyện đạo pháp, bổn nguyên là pháp thuật nhân gian, tôi tự nhiên cũng thế, các pháp khí cho quỷ hồn dùng, tôi dùng đều không thoải mái, nhưng nhân gian pháp khí tối đi đâu mà kiếm, cho dù là Ngư ti chủ, cũng không tiện tìm pháp sư các anh đòi, lại nói nếu không phải pháp khí bát đoạn quang trở lên, với tôi mà nói cũng không có ý nghĩa gì, cho nên dứt khoát tay không.”

Một yêu quái Quỷ Vực, lại cần dùng pháp khí nhân gian, Diệp Thiếu Dương nghĩ chút thôi cũng cảm thấy khá thú vị, bưng lên chén rượu tìm lão Quách uống, phát hiện lão Quách cau mày, bộ dáng như Có chút đăm chiêu, vì thế hỏi hắn đang nghĩ cái gì.

Lão Quách không để ý tới hắn, hỏi Thu Oánh: “Ta nói này lão thập, pháp khí hình thái gì tương đối tiện tay đối với ngươi? Phất trần? Đạo kiếm?”

“Đều không thích, tôi thích pháp khí biến hóa tương đối nhiều, tương đối phù hợp đặc điểm hóa thân vòng tròn của tôi, cụ thể như thế nào tôi cũng không nói lên được, nhưng cái này cần xem CƠ duyên, nào có cơ hội gì cho tôi chọn.”

Lão Quách nghe cô nói xong, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, ngoài miệng lại nói với Thu Oánh: “Cái này quả thật cần nhờ Cơ duyên, nhưng cơ duyên ngay tại trước mắt, chỉ xem lão đại của Cô có nỡ bỏ hay không.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói: “Ý tứ gì thế, chẳng lẽ muốn đem Long Tuyền Kiếm đưa cô ấy hay sao?”

“Long Tuyền Kiếm là chuyên thuộc về đệ, cái này không được… Tiểu sư đệ, đệ đem không phải có cực phẩm pháp khí, tạm thời đặt đó không dùng tới.”

Cực phẩm pháp khí…

Diệp Thiếu Dương chưa nghe hiểu hắn chỉ cái gì.

“Thiên Cơ Tán đó, lúc trước từ trong tay lão nhân kia đoạt được, để không phải luôn đặt đó không dùng, cửu đoạn quang, thân truyền Trần Đoàn lão tổ, không kém Long Tuyền Kiểm này của đệ bao nhiều, chỉ xem đệ có nỡ bỏ hay không.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lúc này cũng mới nhớ tới bảo bối này, tuy mình mãi chưa dùng tới, nhưng muốn nói tùy tiện tặng người, vậy khẳng định là không nỡ bỏ, dù sao Thiên Cơ Tán này ở nhân gian đặt ở bất cứ môn phái nào cũng có thể được coi là trấn phái chi bảo. Nhưng, Thu Oánh là môn nhân của mình, tuy thời gian ở chung không dài, nhưng hồn tinh nhân chủ, bởi vì thành lập ở trên cơ sở tuyệt đối tín nhiệm, là một loại quan hệ bền vững nhất. Lại nói cô ấy lúc trước còn xả thân cứu mình, Diệp Thiếu Dương đối với cô thực sự không có gì không nỡ bỏ, đáp ứng trở về đem Thiên Cơ Tán lấy ra để cho cô xem xem, nếu dùng được thì cho cô.

Thu Oánh rất vui vẻ đáp ứng.

Hai người ăn xong uống xong, đang lúc thu dọn tính đi ngủ, Tạ Vũ Tình đã trở lại, vào phòng nhìn thấy Diệp Thiếu Dương cùng lão Quách, lập tức nói ra một tin tức: “Cao lão nhị đã chết.”

“Ai?”

“Cao lão nhị, chính là kẻ phía sau màn bỏ vốn cho Thánh Linh Hội, để bọn họ thành lập phân hội ở đây, ông chủ quán ăn đêm.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lập tức liên tưởng đến cái gì, nói: “Chuyện khi nào.”

“Chính là buổi tối hôm nay, lúc trước, bọn Vương Bình sau khi biết được Cao lão nhị tồn tại, ý đồ đi liên hệ hắn, kết quả điện thoại gọi cho thư ký của hắn, nói là đang tắm rửa, đại khái một giờ trước, Vương Bình lại gọi điện thoại quay lại nghe nói đã chết, sở cảnh sát phái người qua điều tra, chị cũng đi theo, là chết ở trong bồn tắm, uống nhiều nước chết sặc. Pháp y phỏng đoán là, hắn uống rượu quá lượng, khi tắm rửa bị nước nóng kích thích, hôn mê, lúc ấy trong bồn tắm chỉ có một mình hắn, chết nửa giờ mới bị người ta phát hiện.”

Tạ Vũ Tình nói xong, lặng lẽ nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Vì sao nhà tắm chỉ một người?” lão Quách nói.

“Nhà tắm đó là chính hắn mở, lúc ấy đã tương đối muộn, hắn muốn tắm rửa, liền tạm dừng buôn bán, chỉ có một mình hắn tắm.”

“Có máy quay không?”

Tạ Vũ Tình tròn mắt nói: “Trong phòng tắm nhà cậu có thể lắp máy quay à.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Người chết rồi thì không cần điều tra nữa, tám phần là công hội pháp thuật làm, bọn hắn bắt đầu giết người diệt khẩu rồi.”

Tạ Vũ Tình nói: “Chị cũng nghĩ như vậy, bằng không sao có thể khéo như vậy, chúng ta vừa mới đập Thánh Linh Hội, buổi tối hôm nay Cao lão nhị chết luôn. Nhưng… Cao lão nhị là đại lão lăn lộn xã hội bên này, thể lực rất lớn, dễ bị thủ tiêu như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play