Trong cái sản không tính là quá rộng rãi đã đứng đầy người, nhưng không có ai châu đầu ghé tai, trật tự phi thường tốt. Hai người bọn Diệp Thiếu Dương đừng ở phía sau cùng, trong sân không có đèn, hơn nữa mọi người đều đang nhìn về phía trước, chưa có ai chú ý bọn họ.
Diệp Thiếu Dương lén lấy ra la bàn âm dương, kiểm tra đo lường một phen, ở trong căn nhà cao tầng đối diện có một từ trường rất cường đại, không biết là gì, nhưng khẳng định không phải tà vật.
Ảnh Mị không ở đây?
Không bao lâu, có mấy đôi nam nữ từ trong lầu đi ra, tùy tiện gọi vài người, theo bọn họ cùng nhau đi vào vài căn phòng của lầu một, một lát sau, mỗi người đều bưng một đống nguyên bảo ngọn nến các thứ đi ra, trải trên đất trống bên trong.
Sau đó một nam một nữ hai người trẻ tuổi mặc quần áo năm màu tươi đẹp, trang điểm mặt hoa xuất hiện ở trên hành lang tầng năm, mở miệng liền kề Linh Bà Bà cứu vớt người đời các thứ các thứ như thế nào.
Tạ Vũ Tình nhìn hai người này, nhíu mày, ở bên tai Diệp Thiếu Dương phỉ nhổ: “Sao cứ như cùng khóc tang.”
“Đây là một loại truyền thống của vu thuật, vì tăng thêm cảm giác thần bí.”
“Hai kẻ này tám phần là đường chủ gì đó nhỉ.”
“Ừm.” Diệp Thiếu Dương lên tiếng, cẩn thận đánh giá cách ăn mặc của hai người này, người này trên đầu đều đội hai thứ như là vành tai hoặc như là smg– đương nhiên không phải đóng giả thỏ nữ lang. Trên sừng có chỉ bạc quấn quanh, từ hai bên buông xuống.
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm hai cái sừng đó, trong lòng như có chút phát hiện.
Vu giáo, ở trong giới pháp thuật, thuộc về một môn phái đặc thù, phe phái rất nhiều, có Miếu vu, Vân vu, Nam Dương hàng đầu, phương bắc cũng có Na giáo, phía tây có Bổn giáo, Đông Bắc còn có khiêu đại thần xuất mã đệ tử, các tôn giáo này trừ Bổn giáo, đều là một lão tổ tông truyền xuống ( cho dù là Bổn giáo, cũng cùng vị giáo có rất nhiều chỗ khác nhau mà hiệu quả như nhau), nhất là nghi thức cùng ăn mặc, đều thích đeo mặt nạ hoặc là trên mặt bối màu, làm ra hình tượng rất khoa trương.
Ở trong mắt người thường, các vụ sự này hình tượng đều gần như nhau, rất khó có thể phân biệt rõ phe phái, nhưng Diệp Thiếu Dương lại biết, từng phe phái cách ăn mặc đều có chỗ khác biệt rõ rệt so với nhà khác.
Từ khi hai người này vừa ra, Diệp Thiếu Dương đã từ trên người bọn họ tìm kiếm loại đặc sắc này đại biểu tôn giáo bản thân, cuối cùng tìm được, chính là trên đầu mang hai cái sừng dài có treo tua rua màu bạc.
Nhưng Diệp Thiếu Dương hiểu biết đối với những vụ giáo này cũng không tính là sâu, chỉ có thể nhìn ra sừng dài mang theo tua rua này có vấn đề, lại nghĩ không ra là đến từ một phái vụ giáo nào — hắn muốn biết thật ra chính là cái này.
Nếu không phải sợ bại lộ, Diệp Thiếu Dương rất muốn chụp một tấm ảnh, cầm về đi tìm người phân biệt. Trước mắt cũng chỉ đành đem cách ăn mặc của hai người ghi tạc chặt chẽ trong đầu.
“Hai người này thực lực không ra làm sao.” Diệp Thiếu Dương cảm nhận được cường độ cương khí trên thân hai người, nói với Tạ Vũ Tình.
“Không ra làm sao là thế nào?”
“Dùng hệ thống đạo gia đến so sánh, xấp xỉ bài vị Chân Nhân.”
Tạ Vũ Tình nói: “Quách lão chẳng phải Chân Nhân sao, hơn nữa là gần đây mới tận thăng, hai người này trẻ tuổi như vậy đã cùng một cấp bậc với anh ta, hẳn là cũng không tệ lắm.”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt trắng dã nói: “Sở trường của Quách sư huynh cũng không phải ở trên thực lực. Chị ngẫm xem, bọn họ thật không dễ gì làm ra phân hội này, lại làm thần bí như vậy, tự nhiên phi thường coi trọng, vì sao phái hai người trẻ tuổi không ra làm sao để tọa trấn?”
Tạ Vũ Tình nói: “Đi cửa sau?
“Lão đại, chị cho rằng cái này là nha môn của bọn chị à, còn đi cửa sau.”
Tạ Vũ Tình cũng thông minh, suy nghĩ một phen rồi nói: “Vậy thì chỉ có một nguyên nhân… Nhân thủ không đủ.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, vừa muốn nói gì, một nam tử bên cạnh trừng mắt nhìn bọn họ một cái, Diệp Thiếu Dương lúc này mới biết bọn họ chưa lưu ý, nói chuyện lớn tiếng chút, vội vàng ngậm miệng không nói chuyện nữa.
Lúc này hai đường chủ kia trên lầu bắt đầu tuyên truyền giảng giải hội chương, cũng chính là giáo lí Thánh Linh Hội.
Không được sát sinh, không được nói bừa, không được bất kính cha mẹ trưởng bối…
Tạ Vũ Tình nghe mãi, ở bên tai Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm: “Nói rất hay đó.”
Diệp Thiếu Dương không lên tiếng.
Một điều cuối cùng, không được sinh ra lòng bất kính gì đối với Linh Bà Bà.
Tuyên truyền xong giáo lí, một đôi đường chủ kia bắt đầu dùng thời gian rất dài đi giảng thuật Linh Bà Bà tốt như thế này như thế kia, bình thường cung phụng và tế bái Linh Bà Bà, nên bảo trì tâm tính tinh thuần cùng chân thành như thế nào…
Một đoạn này đối với Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình mà nói là rất dài, tước chừng nói hai mươi phút đồng hồ, hai người đứng cũng mệt mỏi, nhìn những người bên cạnh lại là vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe, hơn nữa nhìn qua nghe còn rất vui vẻ.
Diệp Thiếu Dương ở trong đám người bắt đầu đánh giá, nhìn qua kiểu người nào cũng có, có rất nhiều người còn mặc các loại quần áo lao động, nhìn qua là biết nhân viên phục vụ khách sạn các thứ, hẳn là vừa tan tầm quần áo chưa thay đã chạy tới, còn có mấy tên to cao, ngoại hình hung thần ác sát, trên vai còn có hình xăm, thế mà cũng thành thành thật thật nghe.
Nhìn qua có chút không thể tưởng tượng, nhưng cẩn thận nghĩ chút, những người xã hội này thật ra ngược lại là mê tín nhất, bởi vì luôn phải làm một số chuyện nguy hiểm, tín ngưỡng có thể khiến lòng bọn họ có chỗ dựa, bài trừ sợ hãi.
Những người này hoặc không tin giáo, một khi tin, thường thường đều sẽ tin phi thường triệt để, hơn nữa cực đoan.
Ngay lúc Diệp Thiếu Dương quan sát những người này, một đôi kia trên lầu cuối cùng dong dài xong, vì thế bắt đầu nghi thức tế bái: có người đem một cái lư hương sắt đen nâng đến trong sân, sau đó hai đường chủ xoay người vào nhà, đem một bức tượng thần Linh Bà Bà ôm trong lòng, chậm rãi xuống lầu, bày ở trên bàn thờ phía sau lư hương, để mọi người ở đây có thể thấy được.
“Hướng Linh Bà Bà quỳ lạy dập đầu!”
Theo một tiếng mệnh lệnh của nam đường chủ, toàn bộ mọi người đồng loạt quỳ một gối xuống đất, hai tay đặt giao nhau, đặt ở trên đầu gối, phóng mắt nhìn lại đều là tư thế giống nhau.
“Giờ làm sao? Tạ Vũ Tình thấp giọng nói, cũng học theo ngồi xổm xuống, nhưng chưa quỳ.
Diệp Thiếu Dương cũng rất khó xử, mình lớn như vậy, trừ trước mộ phần cha mẹ tổ tông, người sống duy nhất từng quỳ chính là Thanh Vân Tử, tuy bây giờ là tình thể bắt buộc, nhưng hắn cũng thật sự không muốn quỳ xuống đối với Linh Bà Bà gì đó.
Tạ Vũ Tình kéo mạnh hắn một phát, hạ giọng nói: “Cậu cứ quỳ đi, giả mà sợ cái gì!” “Vậy cũng phải tìm cái cớ chứ.”
“Vậy cứ coi là quỳ cho mẹ chị.”
“Được rồi, vậy tôi cũng coi như quỳ với mẹ tôi.”
Hai người đuổi theo tiết tấu đoàn người, học bộ dáng bọn họ, quỳ một gối xuống đất, sau đó hai đường chủ kia chỉ huy mọi người hướng tượng thần Linh Bà Bà dập đầu, Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình đành phải hòa theo, nhưng ánh mắt không nhìn tượng thần, tưởng tượng là dịp đầu với người thân đã mất của mình, cũng không có sao cả…
Sau khi dập đầu, hai đường chủ tỏ vẻ nghi thức cầu phúc bắt đầu, lúc này hai tín đồ đứng ở trước nhất tiến lên, đều tự đốt một nén nhang, cắm vào trong lư hương, theo sát phía sau hắn, đoàn người lần lượt đi lên phía trước, nâng lên một xấp tiền giấy, cũng nhét vào lư hương…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT