Chỉ cái mặt này, nếu ở nhân gian gặp được… Diệp Thiếu Dương hoài nghi mình sẽ đem bà ta coi là tà vật, đi lên một chiêu giết chết bà ta.
Không cần phải nói, đây chính là Quỷ Kiểm bà bà động Ba Nguyệt nổi tiếng.
Lẽ ra bà ta đã thành sinh linh loại khác, ở lúc tu luyện bản tôn, hoàn toàn có thể đổi một bộ dáng, nhưng cố tình giữ lại bộ dáng này, tám phần có chút biến thái tâm lý, Diệp Thiếu Dương thật sự có chút đồng tình các đệ tử kia của bà ta, mỗi ngày đối mặt khuôn mặt này, mấy chục năm mấy trăm năm như một ngày…
“Vị này là Nam Chiểu vương phi thần bà bà.” Tiểu Cửu giới thiệu cho hai người bọn Diệp Thiếu
Dương.
Vương phi…
Trong dạ dày Diệp Thiếu Dương cuộn lên một phen, nhìn về phía Ngô Gia Vị Ngô Gia Vĩ cũng đang nhìn hắn, hai người đều là một bộ dáng cực lực nhịn cười.
“Vị này, là Lão Sơn đệ tử Ngô Gia Vĩ, vốn có danh xưng Bạch Mi Tàng Phong (lông mày trắng giấu lưỡi kiếm), cực có trình độ ở trên kiếm quyết..” giới thiệu Ngô Gia Vĩ trước.
“Thiếu niên đạo sĩ, đã sớm ra mắt.” Một giọng nữ nhân lạnh lùng, từ hướng nào đó truyền đến.
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương đi qua tìm kiếm liếc một cái đã nhìn thấy Diệu Quang Tiên Tử, đang ngồi ngay ngắn
phía sau một cái bàn, trên mặt không thị phần trang điểm, nhưng dung mạo rất thanh tú.
“Ai u, tiên tử cũng ở đây, đã lâu không gặp.” Diệp Thiếu Dương chắp tay, hướng cô ta cười cười.
Diệu Quang Tiên Tử hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hắn.
“Một vị này, chính là chủ nhân ta nhận ở nhân gian, Mao Sơn chưởng giáo Diệp Thiếu Dương.”
“Hắn chính là Diệp Thiếu Dương.”
Đám người châu đầu ghé tại một phen, dù sao không phải toàn bộ mọi người đều từng gặp Diệp Thiếu Dương, nhưng tên đều đã nghe.
Quỷ Kiểm bà bà đánh giá hắn, trong một con mắt không có mí mắt kia bắn ra hào quang thẳng tắp, khiến Diệp Thiếu Dương nhìn rất mất tự nhiên.
“Diệp chưởng giáo giá lâm tệ phái, vẻ vang cho kẻ hèn này. Mời hai vị vào ngồi.” Quỷ Kiểm bà bà khô khan phun ra hai câu nói này, thái độ lộ ra một tia không hữu hảo. Lập tức có hai đệ tử đi lên, dẫn bọn họ tới phía trước một cái bàn trống.
Ba người chen chúc ở phía sau một cái bàn.
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh một chút, vị trí cái bàn này đối diện hang núi tiến vào, hẳn là trong mấy vị trí tốt nhất, dù sao thân phận Tiểu Cửu ở đó.
Lập tức có người bưng ba lư hương tới, Tiểu Cửu chỉ cần một cái. “Hai người bọn họ là tới từ nhân gian, không dùng tới thứ này.”
Chờ sau khi lư hương lên bàn, trong nắp dạng lưới bên trên toát ra một làn khói mỏng, Tiểu Cửu hít một hơi, mặt đầy thích ý.
Diệp Thiếu Dương nhìn bàn khác, lúc trước còn tưởng là trà toát ra hơi nóng, thì ra đều là lư hương, bản thân cũng ghé lên hít một hơi, cảm giác có một mùi thuốc thơm kỳ dị, hỏi Tiểu Cửu: “Đây là cái gì?”
“Động Ba Nguyệt luyện chế một loại hương liệu, có thể tỉnh thần định hồn, có trợ giúp tu hành, nhưng chỉ hữu dụng với sinh linh Không Giới bọn em.”
Được rồi, thật sự là mỗi chỗ một quy củ. Diệp Thiếu Dương đánh giá, loại hương liệu này, hẳn coi như là một loại vu dược, nghĩ đến Quỷ Kiểm bà bà là cao thủ vu thuật, cũng không kỳ quái nữa.
Nhìn ra xung quanh, Diệp Thiếu Dương lập tức thấy được mấy gương mặt quen thuốc, người thứ nhất chính là Lê Sơn Lão Mẫu. Bàn bà ta ngay tại bên cạnh bàn mình, cách nhau chỉ mười mét. Lê Sơn Lão Mẫu vẫn là bộ dáng một lão thái thái, khoanh chân ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, không nhúc nhích.
Đột nhiên, từ bên cạnh Lê Sơn Lão Mẫu vươn ra một cái đầu, vô cùng oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương phản ứng đầu tiên là Bích Thanh, dù sao mình gần đây mỗi ngày ở cùng Bích Thanh, lập tức nghĩ đến cô ấy, nhưng lập tức phục hồi tinh thần, biết cô ta không phải Bích Thanh, mà là Tô Mạt. Kẻ thù lớn nhất của mình ở Thanh Minh giới.
Tô Mạt lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt kia, hận không thể nuốt chửng hắn.
“Đã lâu không gặp.” Diệp Thiếu Dương hướng cô ta thè lưỡi.
Tô Mạt cười lạnh. “Người cho rằng nay ngồi ở một hàng với ta, ta liền không thể làm gì được người?
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Muốn đến đánh nhau, tùy thời xin đợi. Nhưng ta khuyên người tốt nhất đùng đến thế nào cũng đừng đi, ở lại Lê Sơn, tuyệt đối đừng lạc đàn, ta nghiêm túc.”
“Bích Thanh, bản tôn của người, một lòng muốn bắt ngươi.”
Nhắc tới Bích Thanh, Tô Mạt lập tức giật mình, mắt Lê Son Lão Mẫu cũng chớp một cái.
“Xem người bị dọa, ngươi yên tâm đi, cô ta cũng không dám tùy tiện tới bắt người, chẳng qua người chú ý chút, đùng lạc đàn.”
“Ngươi sẽ tốt bụng như vậy nhắc nhở ta? Ngươi và tiện nhân kia quả nhiên là cùng một bọn!”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, nói: “Thứ nhất, ta với người không thù… Người nếu cảm thấy có thù, đó là chuyện của người, một trận chiến lúc trước chúng ta đánh dữ như vậy, ta cũng không trách ngươi.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi tóc, “Đúng rồi, có cái tin tức người biết chưa, sư huynh người, đi Tu La giới rồi.”
Bản thân Diệp Thiếu Dương ở sâu trong nội tâm lại sinh ra một loại cảm giác thác loạn, Bích Thanh cùng Tô Mạt này, bề ngoài giống nhau như đúc, ít nhất từ góc độ hiện thực, hoàn toàn là hai người, nhưng đều đem Lý Hạo Nhiên coi là sư huynh, loại cảm giác này rất kỳ quái, nếu có thể gặp được Lý Hạo Nhiên, Diệp Thiếu Dương thật ra rất muốn hỏi một chút, trong lòng hắn, rốt cuộc đem người nào coi là sư muội của bản thân?
Nghĩ đến vấn đề này, Diệp Thiếu Dương đột nhiên lại nghĩ tới một cái vấn đề trước đó bị mình xem nhẹ: Lý Hạo Nhiên nhất định có thể đoán trước được Bích Thanh sẽ muốn hấp thu Tô Mạt, nếu hắn ủng hộ, vì sao không giúp cô ta một tay –– con hàng này đã chứng đạo Hỗn Nguyên, vô địch tam giới, nếu thực muốn bắt Tô Mạt, Lê Sơn Lão Mẫu tự nhiên là không ngăn được. Nếu Lý Hạo Nhiên không ủng hộ cách làm của Bích Thanh, cũng nên nói rõ cho cô ta. Lấy sự vâng theo của Bích Thanh đối với hắn, nghĩ hắn cũng sẽ không động thủ với Tô Mạt nữa.
Nhưng cục diện bây giờ… Chẳng lẽ chuyện này Lý Hạo Nhiên cũng rất khó xử, không biết nên giúp ai mới tốt?
Đang miên man bất định, bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm cực hùng hồn: “Diệp thiên sư, ngươi chính là Diệp thiên sư.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thấy được một người vạm vỡ, để trần nửa thân trên, mọc đầy lông đen giống như tinh tinh, gương mặt rất lớn, mặt là màu lục, nhếch miệng hướng mình cười, lộ ra hai đội răng nanh âm trầm, tướng mạo rất tục tằng khủng bố, nhìn qua là biết không phải nhân loại.
Tiểu Cửu liếc một cái, nói với Diệp Thiếu Dương: “Vị này là Song Linh Quỷ Vương của Mãnh Quỷ son.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe Mãnh Quỷ sơn, lập tức nhớ ra, Tiểu Cửu từng phổ cập khoa học cho hắn, Mãnh Quỷ sơn này, cũng là một cái trong “Tứ Sơn Thập Nhị Môn”, từ thời kì hồng hoang đã tồn tại, lúc ban đầu nghe nói có sáu đại Quỷ Vương, ở trong chiến đấu với thị tộc, năm người đều đã chết, chỉ còn lại Song Linh Quỷ Vương một dòng độc định này.
“Quỷ Vương” cái tên này, thật ra không phải chuyên thuộc về hắn, âm ty cũng có Quỷ Vương, ở dưới trướng Sở Giang Vương phân công quản lý một địa ngục, quyền lực cũng rất lớn. Về phần vị Vô Cực Quỷ Vương kia của Thái m sơn, thân phận càng thêm khác biệt.
Song Linh Quỷ Vương trước mắt này, tên tuy phong cách,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT