“Người của mấy trăm năm trước, ngươi cũng không cần biết, hỏi hắn làm cái gì.” Bích Thanh nói.

“Nói đi, tên gì.”

Bích Thanh vừa muốn mở miệng, lúc này quảng cáo chấm dứt, bộ phim tiếp tục trình chiếu. Lực chú ý của Bích Thanh lập tức bị hấp dẫn, không để ý tới Diệp Thiếu Dương nữa.

Diệp Thiếu Dương gọi cô vài tiếng mà không được để ý tới, trong lòng cuồng nộ, đứng dậy đi đến trước ổ điện, đưa tay giật phích TV. TV lập tức tối đen.

Diệp Thiếu Dương mang theo nụ cười thắng lợi nhìn Bích Thanh.

Kết quả Bích Thanh ngây thơ nhìn hắn, sau một lúc thì tức giận nói: “Ngươi dùng pháp thuật gì sao TV không còn nữa!”

Diệp Thiếu Dương muốn ngất, vừa muốn mở miệng, Bích Thanh xông lên, mở ra hai tay, lòng bàn tay mang theo một luồng linh lực kinh khủng, hướng Diệp Thiếu Dương đánh tới, trong miệng gầm lên: “Mau làm TV sáng!”

Diệp Thiếu Dương đành phải làm phép ngăn cản, “Ngươi nói cho ta biết tên trước, ta mở ra cho

ngươi.”

“Không cần, mau mở ra!”

Bích Thanh đuổi đánh hắn, từ phòng khách đuổi mãi tới trên ban công.

Qua Qua cũng không hỗ trợ, ở bên cạnh cười khanh khách không ngừng, Tạ Vũ Tình thì trọn mắt há hốc mồm nhìn hai người kia. lão Quách đang xử lý lòng dê, nghe thấy động tĩnh đi ra xem, bị dọa giật mình, muốn lên đi can ngăn, nghe được hai người nội dung tranh luận, mặt nổi đây gân đen.

Một pháp sư nhân gian, một đại yêu, lại không phải vì đại đạo gì, mà là đánh nhau vì xem TV.

“Ngươi nói thật, thật sự có thứ đẹp hơn. Cái đó gọi là gì?”

“Phim truyền hình, ta không lừa ngươi, ngươi lại đây, ta lấy di động cho người xem.” Diệp Thiếu Dương dỗ hồi lâu, Bích Thanh cuối cùng thỏa hiệp, theo hắn cùng nhau trở lại phòng khách. Diệp Thiếu Dương lấy ra di động, hỏi Tạ Vũ Tình gần đây phim truyền hình nào đang hot.

Tạ Vũ Tình suy nghĩ một phen nói: “Lang Gia Bảng đi, gần đây rất hot, nhưng chị không xem.”

Diệp Thiếu Dương lấy di động tìm Lang Gia Bảng cho cô ta xem, ở lúc đầu phim chiếu quảng cáo, Diệp Thiếu Dương truy hỏi tên đạo sĩ kia, Bích Thanh nhìn chằm chằm màn hình di động, tâm hồn treo cành cây nói ra ba chữ: “Yến Xích Hà.”

Diệp Thiếu Dương lập tức ngày người. Tạ Vũ Tình cũng giật mình, thậm chí quên đánh game.

“Yến Xích Hà? Thế mà là hắn?” Diệp Thiếu Dương kêu lên.

“Ngươi từng nghe sao? Hắn ở giới pháp thuật nhân gian, cũng không tính là nổi tiếng, không có môn phái hiển hách, cũng không tham dự hành động nào lớn của giới pháp thuật, nhưng hắn tu vi cực sâu, theo chính hắn nói, bản tôn hắn là một Linh Tiên, hơn nữa là giai đoạn sắp tận thăng Thượng Tiên.”

Yến Xích Hà…

Bởi vì một bộ Thiến Nữ U Hồn, không có ai không biết cái tên này, Diệp Thiếu Dương mới đầu cũng cho rằng nhân vật này là hư cấu trong Liêu Trai Chí Dị, về sau Quảng Tổng thiên sư nói với hắn, hồn phách Yến Xích Hà ở trong Đông Hoàng Chung, bảo hắn nghĩ cách cứu ra, Diệp Thiếu Dương bây giờ đã chiếm được Đông Hoàng Chung, lúc trước cũng từng hỏi Tiểu Cửu, lại hoàn toàn chưa từng thấy hồn phách Yến Xích Hà, vốn chuyện này cũng làm người ta rất buồn bực, Diệp Thiếu Dương luôn muốn tìm Quảng Tổng thiên sư hỏi một chút là tình huống gì, không ngờ thế mà cơ duyên xảo hợp, ở trong Vại Luyện Thi có một lần tiếp xúc với thần niệm của hắn.

Mấu chốt là, lúc ấy thần niệm Yến Xích Hà còn cứu mình một mạng, giảng cho mình ảo diệu trong tâm pháp thổ nạp đại chu thiên, đây cũng thật sự là cơ duyên xảo hợp. Diệp Thiếu Dương vốn định hỏi Bích Thanh một chút nữa, xác định một phen tên người không sai, nhưng nghĩ đến tin tức Bích Thanh nói, cùng Quảng Tổng thiên sư nói đều khớp, đều nói đã đi Không Giới, vậy nhất định không sai.

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc không nói gì, lại hỏi thăm Bích Thanh chuyện Yến Xích Hà, Bích Thanh cũng không biết bao nhiêu, mấu chốt là phim bắt đầu chiếu, Bích Thanh lười để ý đến hắn nữa.

“Thiếu Dương, cậu tương lai nếu gặp được Yến Xích Hà, nhớ rõ giúp chị xin chữ ký nha.” Tạ Vũ Tình nói, “Đúng rồi, thuận tiện hỏi hẳn một chút chuyện xưa Niếp Tiểu Thiến cùng Ninh Thái Thần có phải thật sự hay không nha.”

“Bản thân tôi cũng muốn biết.” Diệp Thiếu Dương nhớ tới vừa nghe Bích Thanh nói, Quảng Tổng thiên sư cũng đã đi Tu La giới, xem ra là không có cơ hội gì hỏi rõ rồi. Muốn biết chân tướng, chỉ có một biện pháp, đó là lấy về Vại Luyện Thi, tự mình đi hỏi thần niệm của Yến Xích Hà.

Lão Quách thu thập xong lòng dê, bắt đầu nấu, cả phòng đều là mùi hăng. Diệp Thiếu Dương chịu không nổi, đem cửa sổ mở hết ra.

Ngô Gia Vĩ là tới vào lúc canh lòng dê sắp nấu xong, còn mang đến hai vị khách ít đến làm Diệp Thiếu Dương bất ngờ không kịp xoay sở, một là lão bằng hữu Ngô Hiểu Tầm, một người thế mà lại là Long Hổ sơn chưởng giáo Trương Vô Sinh.

“Diệp đại ca, đã lâu không gặp.” Ngô Hiểu Tầm rất nhiệt tình chào hỏi.

Diệp Thiếu Dương chất phác gật gật đầu, tiến lên bắt tay với cô, hỏi Ngô Gia Vĩ: “Hai người các câu sao lại gặp nhau?”

“Không phải gặp nhau, tôi cố ý đi Phổ Đà Sơn thăm chị ấy, tôi chưa từng nói cho anh sao, chị ấy là chị họ của tôi.”

“A!” Kinh ngạc không phải một mình Diệp Thiếu Dương, lão Quách Tạ Vũ Tình và Qua Qua đều cảm thấy khá tò mò.

Ngô Gia Vĩ cười cười, “Lúc trước không phải có người hỏi tôi và cô ấy là quan hệ gì sao, bây giờ nói cho các người.”

Ngô Hiểu Tầm hướng Diệp Thiếu Dương sẵng giọng: “Diệp đại ca, anh làm gì luôn mang theo em trai tôi, cho tới bây giờ cũng không mang theo tôi, chế tối là nữ hài tử sao.”

“Không có không có không có, vào ngồi trước đã. Vũ Tình chị đi đun chút nước pha trà.”

Diệp Thiếu Dương đem Ngô Hiểu Tầm mời đến số pha ngồi, lúc này mới nhớ tới còn có Trương Vô Sinh, nhìn về phía hắn, hành một lễ vãn bối, nói: “Có lễ.”

Trương Vô Sinh khoát tay nói: “Hai ta đều là chưởng môn, gặp mặt tư nhân, không cần khách khí.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Lễ tiết vẫn là cần chứ, sự thúc ngài tìm một chỗ ngồi trước, uống chút nước trà.”

Đợi hồi lâu nước trà cũng không tới, đến phòng bếp nhìn qua, Tạ Vũ Tình đang luống cuống tay chân pha trà, Diệp Thiếu Dương nhìn một hồi cười nói: “Chị như vậy, may chưa lấy chồng, bằng không khẳng định bị đuổi ra khỏi nhà.”

Tạ Vũ Tình vừa nghe, đem gói lá trà ném lên trên bàn, cả giận nói: “Ai gia căn bản chưa từng làm việc nhà, làm cho người đã là nể mặt người rồi đó, yêu cầu còn cao như vậy!”

Lão Quách ở một bên lộ ra nụ cười đáng khinh. Tạ Vũ Tình nghi hoặc một phen, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mặt đỏ lên, đạp một cước.

Diệp Thiếu Dương bưng một ấm trà đi ra, gọi mọi người uống, nhiệt tình nói chuyện phiếm với Ngô Hiểu Tầm, biết được cô gần đây luôn luôn ở Phổ Đà sơn tu hành, gần đây nghe nói rất nhiều lời đồn có liên quan Diệp Thiếu Dương, vừa lúc lần này Ngô Gia Vĩ cũng cùng nhau trở lại, vì thế mượn cơ hội này đến thăm hắn.

Hai người tuy tiếp xúc không nhiều, nhưng ấn tượng của Diệp Thiếu Dương đối với Ngô Hiểu Tầm không tệ, cũng tương đối thân, tán gẫu rất vui vẻ, đột nhiên Trương Vô Sinh ở bên cạnh ho khan một tiếng, Diệp Thiếu Dương lúc này mới quay đầu nhìn hắn một cái, nói: “Sư thúc ngài sao thế?”

“Trà này không tệ.” Trương Vô Sinh bưng chén nói, “Nhưng bị người pha không dễ uống một chút nào.”

Diệp Thiếu Dương cười hề hề nói: “Ta cũng không biết pha trà, không như các ngươi những người này biết hưởng thụ, ngài uống tạm đi.”

Trương Vô Sinh nhún vai, buông chén trà, chậm rãi nói: “Diệp chưởng giáo, ngươi không muốn biết, ta vì sao tới tìm người?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play