Diệp Thiếu Dương tiếp nhận xem, chất lượng in ấn cũng không tệ, trên mặt bia viết bốn chữ “Thần yêu người đời”, nghĩ đây không phải từ chúa cứu thế sao, nhưng mở ra xem, bên trong quả thực không quan hệ với chúa cứu thế, vị thần bên trong tuyên truyền, tên rất kỳ quái, gọi là “Linh bà bà”, nói là một vị thần linh dân gian Hoa Hạ, ở trong Đạo giáo cùng Phật giáo đều có hiển thân, có tên khác nhau, thật lòng cung phụng bà ta, có thể tiêu tại tránh nạn, có cầu tất ứng.

Có thể bởi vì đi là tuyến đường nông thôn, lời lẽ rất nông cạn, đơn giản chỉ là tín ngưỡng Linh bà bà, tốt thế này thế kia, còn đưa ra một số ví dụ để chứng minh, ví dụ cung phụng Linh bà bà, người què có thể đi đường người mù có thể nhìn thấy…, Diệp Thiếu Dương đọc mà buồn cười, lật đến trang thứ hai, viết là giáo lý Thánh Linh hội, giáo lí thật ra chỉ có mấy điều đơn giản, bác ái người đời, chú ý lễ nghi linh tinh.

Diệp Thiếu Dương xem xong từng điều, đem sách tuyên truyền buông xuống, trong đầu bắt đầu suy tư.

Tạ Vũ Tình nói: “Bình thường, tổ chức tà giáo đều là vì lừa tiền, hoặc chính là bồi dưỡng đám đông tín ngưỡng cực đoan. Chị đã xem một ít tư liệu, giống như Thánh Linh hội này, thời điểm bọn họ truyền đạo nói giáo lí, giống như trên sách tuyên truyền này viết, không có các giáo điều hẹp kia trong một số tà giáo, cũng không cổ động tín đồ quyên tiền. Chị không biết bọn họ rốt cuộc muốn cái gì.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy thì càng thêm đáng sợ.”

“Cái này nói như thế nào?”

“Không cần danh, không cần tiền, không phải càng thêm đáng ngờ sao? Hơn nữa, đây quả liền là tà giáo.”

“Vì sao?” Diệp Thiếu Dương đem sách tuyên truyền cầm lên, chỉ vào lời tuyên truyền trang đầu tiên nói: “Thứ nhất, tôn giáo chính quy sẽ không như vậy, không dám thổi phồng nói mình có thể trị bách bệnh, người đời sinh lão bệnh tử, một mặt là mệnh số, một mặt là hành vi của mình quyết định, không quan hệ với tín ngưỡng, nếu tín giáo có thể không sinh bệnh, trường thọ trăm tuổi, vậy tôn giáo này đã sớm thống nhất toàn cầu. Thứ hai, Linh bà bà gì đó, bên trên nói ở trong Phật giáo và Đạo giáo cũng có địa vị, đây là nói bậy.”

“Không chừng là cách gọi vị thần nào ở dân gian thì sao, chỉ nói đạo giáo, thần nhiều như vậy, cậu làm sao biết nhất định không có chứ?”

Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, nói: “Chị là người ngoài nghề, chị không xác định, đó là bình thường, đại ca tôi đây là chưởng giáo Mao Sơn đó, tôi nếu là ngay cả cái này cũng không biết, vậy trực tiếp mua một miếng đậu phụ đập đầu chết cho xong.”

Tạ Vũ Tình nghĩ qua cũng đúng, suy nghĩ một phen nói: “Nhưng, tổ chức này quả thực rất đáng ngờ, bọn họ không cần quyên tiền, hơn nữa chỉ cần là cung phụng Linh bà bà, đều có thể miễn phí tặng một pho tượng thần, cho bọn họ cung phụng, định kỳ kiểm tra, nếu sau một tháng thần tượng vẫn còn, sẽ thưởng cho một bộ di động Xiaomi, hoặc là món quà nào khác, nói cách khác, đây hoàn toàn là mua bán lỗ vốn…

Quách lão nói không sai, chị đã điều tra một phen, không riêng chúng ta nơi này, bây giờ Thánh Linh hội ở rất nhiều nơi đều có tổ chức, thủ đoạn truyền giáo cũng không có khác biệt, nếu làm như vậy là vì bồi dưỡng tín ngưỡng của mọi người, tính toán cho tương lai kiếm tiền, vậy nước cờ này cũng quá lớn rồi, cái này cần bỏ vào bao nhiêu tiền.

Diệp Thiếu Dương đem hai tay đặt ở sau đầu, nằm ở trên đệm dựa, nói: “Thần côn bà cốt, đều là vì lừa tiền, nếu thật có tiền như vậy, cần gì làm cái này.”

Tạ Vũ Tình nói: “Đúng vậy, hơn nữa, trong tay nhiều tiền như vậy, đi làm ăn gì không tốt, phương pháp ngu nhất, đi Thượng Hải mua mấy chục căn phòng đặt đó cũng tăng giá trị không cần thiết kinh doanh tổ chức gì cả, chính phủ đối với các tổ chức dân gian này vẫn luôn rất nghiêm khắc, hơi khác người chút cũng sẽ chịu đả kích, đến lúc đó vốn gốc không còn, mưu cầu cái gì chứ.”

Diệp Thiếu Dương không nói lời nào, đem quyển sách lại mở ra, bắt đầu cẩn thận đọc.

tô lái mãi đến trên một trấn nhỏ. Tạ Vũ Tình tìm chỗ đỗ xe, sau đó liên lạc Kỳ Thần, tới đón bọn họ.

“Diệp đại ca, đã lâu không gặp!” Kỳ Thần nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, cực kỳ hưng phấn, tiểu tử giống với Tạ Vũ Tình, đều mặc thường phục.

Diệp Thiếu Dương cũng thân thiết chào hỏi với hắn. Kỳ Thần kéo bọn họ đến một chỗ yên tĩnh, nói sơ qua tình huống điều tra được

“Đầu tiên là lên lớp, sau khi lên lớp, là hiện trường chữa bệnh, là một lão thái thái được xưng đệ tử của Linh bà bà, chủ yếu trị một số thứ trúng tà linh tinh, làm như vậy đại khái cũng là vì lập uy. Sếp, chúng ta làm sao bây giờ?”.

Tạ Vũ Tình nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

Chưa đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, Tạ Vũ Tình vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương nói: “Chị có biện pháp, mấy người chúng ta nhìn qua là biết người nơi khác, đã không dễ giả mạo, không bằng dứt khoát giả bộ thành người nơi khác nghe tiếng mà đến chữa bệnh, thế nào?

“Đóng giả như thế nào?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày.

“Cậu giả là trúng tà, vừa khóc vừa kêu các thứ, sau đó bọn chị tìm bà cốt kia chữa bệnh, cậu mượn cơ hội thử bà ta có phải thực có pháp lực hay không, cậu thấy thế nào?”

“Thật không có ý nghĩa.” Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi, “Làm bộ trúng tà, cái này tôi không được, tôi diễn xuất kém.” Quay đầu nhìn Kỳ Thần một cái nói: “Cậu tới.”

Kỳ Thần ngẩn ra, còn muốn đùn đẩy, Tạ Vũ Tình đã đáp ứng giúp hắn.

“Vậy phải ngụy trang như:thế nào chứ, tôi lại không biết.” Kỳ Thần mặt mày đau khổ.

Diệp Thiếu Dương nói: “Không cần ngụy trang, tôi làm phép, đem ba hồn bảy vía của cậu đánh loạn là được.”

“Cái gì!” Kỳ Thần bị dọa nhảy dựng, vừa muốn mở miệng, Diệp Thiếu Dương nâng tay phải, đưa tay ở vị trí mi tâm hắn búng một cái, sau đó ở trên hai bên vai phân biệt chộp một lần, con người Kỳ Thần lập tức phóng to, hai đầu gối như nhũn ra, mắt thấy đã sắp ngã xuống, Diệp Thiếu Dương túm đỡ lấy hắn, vác trên vai, đi về phía chỗ đỗ xe.

“Cậu ấy. Cậu ấy không có việc gì chứ?” Tạ Vũ Tình có chút khẩn trương.

“Tạm thời quấy rầy ba hồn, không sao.”

Đem Kỳ Thần đặt ở trên ghế sau xe, Tạ Vũ Tình lấy di động lại gọi đến một nhân viên điều tra khác– cảnh sát quy định, bất cứ hành động nào cũng cần ít nhất hai người một tổ, lúc này tới giờ ăn, một nhân viên điều tra khác đã đi ăn cơm.

Tạ Vũ Tình phân phó hắn ở trong xe canh Kỳ Thần, bảo hắn có chuyện gì liên hệ với mình, sau đó hỏi rõ vị trí, mang theo Diệp Thiếu Dương cùng nhau đi qua.

Nơi giảng bài, ngay tại trong một căn nhà trên trấn, lúc trước theo nhân viên điều tra kia nói, căn nhà này là một tòa nhà khá lớn linh tu hội thuê ở chỗ này, sau đó sửa chữa một phen, xây thành phần hội của bọn họ. Lớp buổi tối, tiến hành ở ngay trong sân.

Tòa nhà này ở phía sau một con phố trên trần, sau lưng chính là vùng núi, tòa nhà ở chân núi, tương đối hẻo lánh, sân phi thường lớn.

Khi hai người đến, cách thời gian giảng bài không bao lâu nữa. Trên trấn có người lục tục chạy tới. Diệp Thiếu Dương chưa vội đi qua, mà là theo Tạ Vũ Tình cùng nhau vòng quanh tòa nhà đi một vòng, phát hiện căn nhà này cũng không có chỗ nào đặc thù, chỉ là ở phía bên phải cửa lớn dựng lên ba đống đá, một lớn hai nhỏ, cao cỡ Yao Ming (vận động viên bóng rổ).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play