“Cái này chưa chắc.” Lâm Tam Sinh phân tích. “Ngươi lúc gần đi không phải từng làm động tác tay cho Mao đạo trưởng, cùng Đạo Uyên Chân Nhân sao, hai người bọn họ đều rất thông minh, | hẳn là sẽ có phát hiện, cho dù không biết chân tướng, cũng sẽ bảo vệ tốt Ngô Đồng, không cho
Diệu Tâm cơ hội hạ thủ.”
Diệp Thiếu Dương thở dài nói: “Cái này ta thật không dám xác định. Dù sao Diệu Tâm có đủ thời gian ở chung một chỗ với Ngô Đồng, Ngô Đồng đối với cô ta cũng không có phòng bị gì, vẫn rất dễ xuống tay, nhưng, có lẽ Từ Phúc và chúng ta đều nghĩ nhiều rồi, chúng ta không thay đổi được lịch sử… Bằng không vì sao Mỹ Hoa bọn họ sau khi bị sửa chữa ký ức đều biến mất?”
Đoàn người trầm ngâm không nói, có liên quan quan hệ giữa thời không khác nhau, thật sự là quá mức huyền diệu, ai cũng không biết chân tướng là gì?
“Không ngờ, Lý Hạo Nhiên thế mà lại chết ở nơi đó…”
Mọi người nghe thấy tin Lý Hạo Nhiên chất, chấn động không thôi.
“Sư muội kia của hắn đâu, hoa sen trắng mà người nói đó.” Tiểu Bạch tò mò hỏi.
Diệp Thiếu Dương lấy ra Âm Dương Kinh, nhìn mặt gương nói: “Bích Thanh đại tỷ, ngươi có thể đi ra, ta giới thiệu mọi người cho người quen biết.”.
Sau khi trở lại thế giới hiện thực, Lâm Tam Sinh lập tức từ trong Âm Dương Kính bị Diệp Thiếu Dương gọi ra, sợ Uyển Nhi một mình ở bên trong cô đơn, Bích Thanh liền đi vào, Diệp Thiếu Dương cũng không sợ Bích Thanh sẽ làm bị thương Uyển Nhi, hai người đều là cô nương, vừa lúc
có thể trò chuyện. Một bóng người từ bên trong Âm Dương Kính bay ra, đáp trên mặt đất, nhất thời hấp dẫn ánh mắt toàn bộ mọi người.
Mấy nam tử bọn lão Quách lập tức đem ánh mắt đặt ở bộ vị nào đó phía sau cô ta. Lão Quách nuốt nước bọt, kéo Tứ Bảo, nói: “Thật sự là vưu vật nha, nhất là mông, chú biết không, dáng người này của cô ấy đặc biệt thích hợp mặc quần bò, có thể đem đường cong hoàn toàn phác họa ra…”
“Không không, mặc quần bò làm gì, dày như vậy, nên mặc váy ngắn, ừm, đúng, chậc chậc… Nhất định mê đảo chúng sinh nha.”
Hai lão tài xế đáng khinh bắt đầu thảo luận.
Tiểu Thanh ngay tại bên cạnh bọn họ, còn tưởng bọn họ đang thảo luận chuyện gì đúng đắn, ghé qua nghe một chút, nhất thời mặt đỏ tại hồng, trực tiếp măng hai người hạ lưu.
Tiểu Bạch nhìn Bích Thanh gãi đầu nói: “Tiểu thư thật xinh đẹp, nhưng cô vì sao phải tên là Bạch Liên hoa cái tên như vậy chứ…”
Bích Thanh có chút không quen đoàn người vây xem, đi đến phía sau Diệp Thiếu Dương, dùng hắn để ngăn trở đại bộ phận ánh mắt, lạnh lùng nói: “Ta không tên Bạch Liên Hoa, ta là Phù Điệu tiên tử.”
“Tên này mới tốt, phù điêu trực thượng tam thiên lý! Khí phách!” Tiểu Thanh giơ ngón tay cái lên.
“Không phải Phù Điêu kia, ta là… Ta vì sao phải nói những điều này với các ngươi.” Bích Thanh nhướng mày, hướng Diệp Thiếu Dương nói. “Thiếu Dương, người chừng nào đi xông vào lối trì?”
“Đúng vậy, chủ nhân, chủ thượng của chúng ta đâu?” Bốn tỳ nữ Thanh Khâu sơn bọn người A Hoàng nghe Diệp Thiếu Dương lúc trước nhắc tới chuyện Tiểu Cửu, gấp đến độ không nhịn nổi, cuối cùng tìm được cơ hội mở miệng hỏi.
Diệp Thiếu Dương cái gì cũng chưa nói, đem bàn ăn trước mặt dọn dẹp ra một mảng địa phương, đem Đông Hoàng Chung đặt ở bên trên, đoàn người nhất thời cùng nhau tới vây xem.
Linh quang chợt lóe, mặt ngoài Đông Hoàng Chung tựa như biến thành gương đồng, bên trên xuất hiện hình ảnh Tiểu Cửu.
“Chủ thượng!”
Bốn tỳ nữ bọn A Hoàng vừa thấy Tiểu Cửu, lập tức quỳ xuống ở trước Đông Hoàng Chung, nức nở khóc lên.
Tiểu Cửu nhìn thấy bốn tỳ nữ, cũng rất cao hứng, hỏi các cô tình huống Thanh Khâu sơn gần đây, bốn người đối đáp, Tiểu Cửu nghe xong coi như hài lòng, dặn: “Các ngươi đi về trước chủ trì đại cục, nhớ lấy, tin tức của ta, không được tiết lộ cho bất luận kẻ nào, tất cả nghe Thiếu Dương an bài, ta nếu có thể phục hồi như cũ, tự nhiên không cần phải nói, ta nếu thật sự chết mất, các ngươi tất cả nghe theo Thiếu Dương an bài, không tiếc mọi sự trả giá, từ chỗ Thị tộc đoạt lại Lãnh Ngọc!”
Bốn người khóc đáp ứng, lại bái Diệp Thiếu Dương, sau đó rời đi.
Diệp Thiếu Dương nghe xong Tiểu Cửu nói, trong lòng cũng bị cuốn theo rất nhiều, đem Đông Hoàng Chung nâng ở trong tay, vuốt ve bề mặt khắc phù văn, nói: “Sẽ không có gì ngoài ý muốn, anh nhất định sẽ khiến hồn phách của em phục hồi như cũ, tương lai mặc kệ làm cái gì, còn cần em theo ở bên anh.”
“Ngươi chừng nào đi xông vào lối trì?” Bích Thanh lại hỏi một lần.
“Chuẩn bị một phen, cũng sắp đi rồi.”
Bích Thanh tương đối hài lòng câu trả lời này, lại hỏi hắn: “Lúc trước người nói phân thân kia của ta ở nơi nào?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, quay đầu hỏi bọn Qua Qua: “Biết Tô Mạt ở đâu không?”
“Hình như là cùng một chỗ với Lê Sơn Lão Mẫu bọn họ, kề vai chiến đấu.” Qua Qua nói.
Bích Thanh nói: “Vậy ta đi tìm cô ta. Diệp Thiếu Dương, ta cho ngươi một tín vật, nếu người muốn xuất phát, mà ta chưa trở về, dùng cường khí rót vào trong lá cây, ta mặc kệ ở không gian nào, cũng có thể phát giác được.”
Bích Thanh không biết từ nơi nào biến ra một cái lá sen rất nhỏ, giao cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nói: “Người đi tìm Tô Mạt, là làm gì?”
“Cô ta chỉ là một luồng thần niệm của ta, ta muốn lưu lại ở thế giới này, tự nhiên phải đem cô ta thu hồi.”
Diệp Thiếu Dương nghe thấy lời này, ngẩng đầu nhìn lão Quách một cái, phát hiện lão Quách cũng đang nhìn mình, bản thân hiểu ngay, hai người là nghĩ tới chung một điểm: quan hệ của Bích Thanh cùng Tô Mạt, giống như là Ngư Huyền Cơ với Tiểu Ngư… Lúc trước bọn họ liều chết ngăn trở Ngư Huyền Cơ hấp thu đối với Tiểu Ngư, mà nay, lại là đến lượt Tô Mạt.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, hỏi Bích Thanh: “Bắt buộc phải như vậy?”
Bích Thanh hơi kinh ngạc, bật cười khanh khách: “Cô ta là thần niệm của ta, ta hiện tại bản tôn đến đây, muốn thu hồi cô ta, có gì không thể?”
“Nhưng, người ta cũng trải qua luân hồi, sinh ra ba hồn bảy vía, có tên của bản thân ở trên Sổ Sinh Tử, ngươi làm như vậy… Cảm giác có chút không ổn.” Diệp Thiếu Dương thật sự tìm không thấy lời nói để thuyết minh cảm giác của mình, huống hồ Tô Mạt xem như kẻ thù của mình, mình theo đạo lý mà nói, là không nên giúp cô ta lo lắng phí công vậy.
Bích Thanh cười cười, từ cửa sổ bay ra ngoài.
“Này, ta nói, ngươi chờ một chút” Diệp Thiếu Dương đuổi tới cửa sổ, Bích Thanh lại đã đi xa.
Lâm Tam Sinh đi tới, nói: “Thiếu Dương, người để cô ta đi, tất cả cái này đều là nhân quả, chúng ta người ngoài không có cách nào đi quản, huống hồ ta cảm thấy cô ta lần này đi, là không thành công.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Điều này nói như thế nào?”
“Tô Mạt nếu cam tâm tình nguyện hợp thể với cô ta, vậy chúng ta cũng không cần lo lắng vậy, nếu cô ta không muốn, vậy Bích Thanh khó có thể thành công.”
“Tô Mạt không phải đối thủ của cô ta. Cô nàng này rất lợi hại, ta cũng đánh không lại cô ta.”
“Tô Mạt quan hệ rất tốt với mười hai Kim Tiên Xiển giáo, Diêu Quang tiên tử, còn có Lê Sơn Lão Mẫu này, nếu Tô Mạt khẩn cầu, bọn họ nhất định sẽ hỗ trợ, chỉ một mình cô ta đi qua, căn bản không thể thành công.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, không đi nghĩ chuyện này nữa.
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Phía sau, Tiểu Thanh đi tới hỏi.
“Đáng tiếc, ta không trở về được nữa.”
Diệp Thiếu Dương thở dài, nghĩ đến Ngô Đồng tình thế nguy hiểm, mình lại là trước khi đi mới từ trên người Diệu Tầm nhìn thấy vấn đề, nếu không nói cái gì cũng phải lưu lại xử lý sạch sẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT