*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dịch: Lê Lương Tất Thành

Biên: rjnpenho

Có lẽ do hành động thông ass vừa rồi đã hoàn toàn kích phát tà tính của Thi Vương, chỉ thấy Thi Vương há mồm, dùng lực phun ra một ngụm lớn huyết vụ, huyết vụ nhanh chóng lan ra xung quanh. Tứ chi nó quỳ trên mặt đất, đồng thời không ngừng phun ra huyết vụ, cảnh tượng xung quanh rất nhanh đã không thể nào nhìn rõ ràng được nữa. Diệp Thiếu Dương ghi nhớ vị trí của Thi Vương, đúng lúc hắn định lao lên, vừa mới nhấc chân, đột nhiên cảm thấy dưới chân dường như dính thứ gì đó. Hắn đưa tay lên sờ, liền sờ thấy huyết dịch nhầy nhụa! Cảnh tượng tiếp đó khiến Diệp Thiếu Dương giật mình, mặt đất dưới chân hắn đang lún dần từng chút một, huyết dịch nồng đậm xung quanh dâng lên như thủy triều, rất nhanh đã lên tới mắt cá chân.

“Thiếu Dương ca, làm sao bây giờ!”. Tiếng Đàm Tiểu Tuệ ở một nơi nào đó trong đám huyết vụ dày đặc truyền tới. Là một Bạch Vu sư, gặp phải cục diện trước mắt, cô cũng không biết phải làm sao.

“Đây tuyệt đối là Yêu thuật, không phải sự thực. Bên trong cơ thể Thi Vương không thể nào có nhiều máu như vậy!”. Diệp Thiếu Dương hô lên về phía cô.

Đàm Tiểu Huệ lại hỏi: “Thật và giả có chỗ nào khác biệt vậy anh?”

“Tất nhiên là có khác biệt rồi, yêu thuật sẽ có cách phá giải của yêu thuật!”.

Đàm Tiểu Tuệ hạ thấp giọng nói tiếp: “Đúng rồi, do em quá căng thẳng nên quên mất điều này.”

Sau đó, Diệp Thiếu Dương nghe thấy từ phía cô truyền tới vài âm thanh quái dị. Tuy rằng không biết cô dùng cách gì để phá giải yêu thuật này nhưng Diệp Thiếu Dương tin tưởng, với tu vi Vu thuật của cô, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì.

Đột nhiên hắn nhớ tới Tiểu Mã, đang định gọi tên cậu thì từ nơi nào đó chợt truyền tới âm thanh yếu ớt: “Tiểu Diệp tử….”

Diệp Thiếu Dương chấn kinh, Tiểu Mã xảy ra chuyện rồi!

Diệp Thiếu Dương lập tức vung kiếm chém xuống huyết dịch dưới chân, gạt huyết dịch ra rồi dùng sức nhảy thoát khỏi nó. Hắn nhấc chân bước về hướng Tiểu Mã một bước, trước khi chân chạm đất, hắn vãi một nắm đậu đồng gạt ra một mảng huyết dịch rồi mới dẫm chân lên đó.

Diệp Thiếu Dương dùng cách này chạy ra ngoài được khoảng hai mươi mét. Xung quanh tràn ngập huyết vụ, không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Diệp Thiếu Dương gọi to tên Tiểu Mã.

“Tôi ở đây...”. Giọng nói Tiểu Mã càng yếu ớt hơn so với trước đó.

Diệp Thiếu Dương lần theo giọng nói đi tìm thì đột nhiên hắn bị vấp một cái gì đó dưới chân, cúi đầu nhìn xuống thì liền thấy đó là một cái đầu người bên dưới! Cả khuôn mặt người đó bị vùi kín trong huyết dịch, mới nhìn thì có chút sợ hãi, còn tưởng rằng là con quỷ nào. Thế nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy mái tóc chẻ 3/7 kia liền nhận ra đó chính là Tiểu Mã, bởi vì cả Thạch Thành rất khó tìm ra người thứ hai có kiểu tóc như thế này.

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng đánh một tấm Hóa Huyết Phù đẩy lùi một phần huyết tương xung quanh Tiểu Mã, sau đó nâng cậu ta dậy, lấy tay lau đi máu trên mặt cậu ta. Lúc này cả mặt Tiểu Mã đã xanh lét, con mắt đã nhắm tịt không thể mở ra nữa.

Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng hốt, mới qua bao lâu mà Tiểu Mã lại trở nên như vậy? Cậu ta đã gặp phải chuyện gì?

“Tiểu Diệp tử…”. Tiểu Mã thì thào cất giọng nói.

“Cậu được cứu rồi, không sao đâu!”. Diệp Thiếu Dương nắm chặt lấy hai tay cậu ta, dùng sức nâng cậu ta dậy thế nhưng lại không hề có chút xê dịch nào, chỉ thấy Tiểu Mã phát ra tiếng kêu đau đớn.

“Đùa gì vậy?”. Diệp Thiếu Dương chấn kinh.

“Chân của tôi bị nó giữ chặt rồi…”. Tiểu Mã cố gắng mở mắt ra nhìn Diệp Thiếu Dương, đẩy Diệp Thiếu Dương qua một bên: “Tôi không xong rồi, cậu đừng lo cho tôi nữa, mau đi giải quyết Thi Vương đi, giết chết nó, báo thù cho tôi…”.

“Cậu nói linh tinh gì vậy?”

“Không! Tôi không nói linh tinh đâu, có thứ gì đó đang giữ chân tôi ở phía dưới, hai chân tôi đã bị nó gặm nát rồi, chắc chắn không thể sống được đâu…”

Trái tim Diệp Thiếu Dương chợt đập loạn lên, hắn vội nói: “Cậu đừng nghĩ linh tinh nữa, đây chỉ là ảo cảnh mà thôi, thực ra thân thể cậu vẫn không sao, cậu cố gắng thêm chút nữa đi...”

Lúc nói lời này, trái tim Diệp Thiếu Dương đã hơi trầm xuống: Tuy rằng chỉ là ảo giác nhưng nếu chết trong ảo cảnh, dù không có một vết thương nào trong hiện thực thì cũng đã là tử vong rồi. Bởi vì hồn phách lúc đó bị thương nên lúc đó sẽ dễ dàng bị Thi Vương bắt đi, muốn đoạt lại cũng chẳng được.

Tiểu Mã cười một cách miễn cưỡng, thều thào nói: “Hôm nay tôi biểu hiện không tồi chứ? Hehe, tôi dùng côn gỗ đập một đám Huyết Vu sư, còn thông được ass Thi Vương. Haha, quá đủ rồi, nếu chẳng may tôi chết, Tiểu Diệp tử, cậu hãy đến nhà tôi báo tang nhé, tôi chỉ có một người anh em là cậu thôi...”

“Cút cụ nhà cậu đi, cậu không chết được đâu!”

Diệp Thiếu Dương không để ý tới mấy lời nói nhảm của cậu ta khiến người khác xúc động nữa. Hắn chỉ hít sâu một hơi rồi chúi đầu xuống vũng máu, chỉ cảm thấy hai mắt liền tối thui, không nhìn thấy gì nữa. Diệp Thiếu Dương không hề chần chừ vội khai mở Thiên Nhãn Thông, lập tức hắn nhìn thấy có hai con tiểu quỷ đang ôm lấy hai chân của Tiểu Mã, gặm gặm lấy chân cậu ta. Quả nhiên đúng như lời của Tiểu Mã nói, hai chân cậu ta đã bị gặm đến lòi cả xương ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương vừa nhìn liền biết hai con tiểu quỷ này thực sự tồn tại, có lẽ bọn nó là Quỷ bộc của Thi Yêu. Hai con tiểu quỷ này lợi dụng sự yểm hộ của huyết tương nên trốn trong đây hại người. Có điều dù sao quỷ cũng chỉ là vật hư ảo, không thể thực sự gặm nhấm thịt người, bọn nó chỉ có thể tạo ra cảm giác đau đớn và tử vong, khiến Tiểu Mã tưởng rằng mình đã chết, ngoan ngoãn dâng ra hồn phách cho bọn nó...

Hai con tiểu quỷ vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương lập tức nhào tới người hắn. Diệp Thiếu Dương không nói một lời nào, chỉ nhẹ nhàng giơ Thất Tinh Long Tuyến Kiếm lên, tiễn hai con tiểu quỷ lên đường, hóa thành tinh phách… Hắn không cho bọn chúng cơ hội được siêu độ, bởi vì chúng nó đã giày vò huynh đệ Tiểu Mã của hắn ra như vậy, khiến hắn vô cùng tức giận!

Hắn tức giận, hắn sẽ giết quỷ!

Giết xong hai con tiểu quỷ, Diệp Thiếu Dương từ trong huyết tương ngoi lên, xốc Tiểu Mã lên lưng mình rồi đi về phía bên rìa huyết tương, cũng may có sự tồn tại của huyết tương giúp nâng lên một phần trọng lượng cơ thể Tiểu Mã, nếu không với thể trọng của cậu ta, hắn tuyệt đối sẽ không cõng nổi.

Diệp Thiếu Dương dùng Hóa Huyết Phù mở đường, đi thẳng một mạch mười phút đồng hồ nhưng vẫn chưa tới điểm cuối cùng. Hắn chỉ cảm thấy dường như mình vẫn còn giậm chân tại chỗ, nghĩ thế, hắn lập tức cắn đầu lưỡi, ngậm một ngụm máu phun về phía huyết vụ trước mặt. Vừa phun xong, huyết vụ và huyết tương xung quanh dần dần tản ra từng chút một. 

Diệp Thiếu Dương vừa thở phào một hơi, bỗng, hắn cảm thấy có một lực tà linh cực kỳ khủng bố đang ập đến từ phía sau. Chưa kịp phản ứng, Tiểu Mã ở trên lưng hắn đã bị lực tà linh đó ném đi thật xa.

Tiểu Mã trong trạng thái bay trên không sắp rơi vào hôn mê bỗng chốc giật mình tỉnh lại, cậu đưa tay sờ soạng hai chân mình. Hai cái chân mập mạp vẫn còn đó, trong lòng mừng rỡ, tiếp đó một tiếng ‘bịch’ vang lên. Tiểu Mã tiếp xuống đất, đau tới mức kêu to một tiếng thảm thiết, vội vã mắng: “Tiểu Diệp tử, cậu quẳng tôi nát cmn ass rồi!”

Diệp Thiếu Dương nào có thời gian để ý đến cậu ta, hai tay nhanh chóng kết ấn giơ lên điểm bảy cái thật nhanh ở trước mặt. Hắn dùng cương khí bố trí Khôi Tinh Thất Lạc Trận rồi đẩy ra phía trước chiến đấu với lực tà linh to lớn kia. Lực tà linh đụng phải Khôi Tinh Thất Lạc Trận, yêu lực bạo phát, đánh Diệp Thiếu Dương bay thẳng ra ngoài, khiến hắn giống hệt như Tiểu Mã lúc nãy, ngã bịch xuống mặt đất. Thế nhưng đau mông chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là khí tức bên trong cơ thể hắn đã bị hỗn loạn, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Không ngờ tới tu vi của Huyết Cổ Thi Vương lại mạnh như vậy!

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, áp chế cảm giác muốn thổ huyết. Chiến ý trong lòng hắn bắt đầu dâng trào. Hắn nhìn thân hình Huyết Cổ Thi Vương cực kỳ to lớn đang lao về kia, hai tay nắm chặt lấy Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, bắt đầu niệm chú…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play