Diệp Thiếu Dương đem Ngô Đồng nhường cho vào trong phòng, rót cho cô một ly trà, đưa tới trong tay Ngô Đồng, trong lúc vô ý đụng tới ngón tay cô, kinh ngạc nói: “Tay cô sao lại lạnh như vậy?”

Ngô Đồng chưa lên tiếng, tiếp chén trà, ngồi xuống ở trên ghế, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, sau một lúc lâu mới nói: “Thiếu Dương, về cái chết của Hiểu Hàn… Anh tuyệt không để ý sao?”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, nói: “Tôi không muốn giết người, nhưng hắn nhiều lần khiêu khích, muốn quyết một trận tử chiến với tôi, nếu tôi nương tay một chút, hiện tại nằm ở trên núi chính là tôi.”

Nhớ tới Trương Hiểu Hàn, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng cảm khái vạn phần, nếu hắn không chết mà nói, tu hành mười năm hai mươi năm, tương lai thành tựu phi phàm, nhưng lấy tính cách hắn, đến lúc đó đối với giới pháp thuật mà nói, chỉ sợ là họa chứ không phải phúc.

Ngô Đồng nói: “Tôi biết, nhưng vừa nghĩ tới cái chết của hắn, tâm của tôi liền thật lâu không thể bình tĩnh, tôi không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành bộ dạng này. Tất cả đều là bởi tôi dựng lên, Thiếu Dương… Tôi không biết anh có thể lý giải tâm tình tôi hiện tại hay không.”

“Tôi biết.” Diệp Thiếu Dương đi qua, ngồi xổm trước mặt cô, nắm lấy tay cô, mắt nhìn thẳng vào cô, chậm rãi nói: “Nhưng cô phải nhớ kỹ, tất cả cái này không phải lỗi của cô, cô chưa làm sai cái gì.”

“Thật vậy sao?”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô, trịnh trọng gật gật đầu.

Hai người chăm chú nhìn nhau, Ngô Đồng đột nhiên ôm lấy hắn, cái gì cũng chưa nói, cứ như vậy ôm hắn.

Cả người Diệp Thiếu Dương run lên, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật như vậy, từ trên thân thể,trong tóc của cô, Diệp Thiếu Dương ngửi được một mùi thơm cực kỳ quen thuộc.

Mùi thơm đó trong trí nhớ… Không sai, đây là mùi hương chỉ có trên người Nhuế Lãnh Ngọc!

Trước kia thời điểm ở bên Nhuế Lãnh Ngọc, Diệp Thiếu Dương còn từng hoài nghi đây có phải mùi thơm của dầu gội đầu hoặc là sữa tắm hay không, cho tới hôm nay mới biết được không phải, đây là mùi thơm trên cơ thể cô ấy.

Vì sao có thể như vậy?

Trái tim vốn bình tĩnh của Diệp Thiếu Dương lập tức kích động hẳn lên, đang trong cơn hoảng sợ, Ngô Đồng phun ra một hơi thật dài, đem gánh nặng trong lòng tháo dời đi, rời khỏi lòng hắn, hai tay chạm vào mặt hắn, yên lặng nhìn hắn, nở nụ cười, “Thiếu Dương, cảm ơn anh. Có anh ở bên cạnh, tôi cái gì cũng không sợ nữa.”

Từ Diệp Thiếu Dương đi lên hiện trường tiệc cưới của bọn họ, từ trong tay Trương Hiểu Hàn đoạt lại mình, từ một khắc đó trở đi, trái tim của cô cũng liền hoàn toàn cho Diệp Thiếu Dương rồi, không quan hệ sinh tử, cũng không sợ sinh tử… Không có bất cứ cô nương nào, có thể kháng cự phương thức “tỏ tình” lãng mạn như thế, càng không cần nói cô vốn đã rất thích Diệp Thiếu Dương.

“Tôi cũng không biết vì sao, lúc ban đầu nhìn thấy anh, trong lòng tôi đã có một loại cảm giác đặc biệt… Không ngờ, thì ra anh là người đã định sẵn trong số mệnh tôi.” Ngô Đồng hướng hắn thoáng ngượng ngùng cười cười.

Dưới ánh đèn tối tăm, khuôn mặt thanh tú của cô, lại thêm hương thơm đặc hữu kia trên thân cô, khiến Diệp Thiếu Dương đem cô trở thành người kia ở sâu trong lòng, ôm cô một cái, bắt đầu hôn thật sâu.

“Anh rất nhớ em…” Trong mắt Diệp Thiếu Dương chảy ra dòng lệ nóng.

Giờ khắc này, Ngô Đồng cũng cảm giác rất hạnh phúc, có chút ngượng ngùng, có chút kích động, trái tim nhảy loạn lên như nai con, ở dưới nụ hôn sâu của Diệp Thiếu Dương, cô dần dần chìm đắm trong đó… Nhưng một câu kế tiếp của Diệp Thiếu Dương, đã khiến toàn thân cô run lên:

“Anh rất nhớ em, Lãnh Ngọc.”

Ngô Đồng đẩy hắn ra, ngây ngốc nhìn hắn, nói: “Anh vừa rồi gọi em cái gì?”

Diệp Thiếu Dương cũng đột nhiên phục hồi tinh thần, tâm tình nhất thời trở nên phức tạp, nhìn cô, do dự mãi, quyết định vẫn không cần giấu diếm nữa, nói: “Nhuế Lãnh Ngọc, em từng nghe cái tên này chưa?”

Ngô Đồng ngây ngốc lắc đầu, nói: “Cô ấy là gì của anh?”

“Vợ chưa cưới của anh.”

Ngô Đồng ngây ra ước chừng mười giây, sau đó, khuôn mặt bởi vì cực độ phẫn nộ cùng kích động trở nên đỏ bừng:

“Thì ra anh có vợ chưa cưới, anh có vợ chưa cưới, anh vì sao không nói sớm! Tôi sẽ không làm vợ bé của anh, Diệp Thiếu Dương, cho dù anh bảo tôi làm vợ cả cũng không được, tôi không cho phép…” Cô ôm mặt khóc lên.

Diệp Thiếu Dương đặt một bàn tay lên trên vai cô, nhưng lập tức bị cô hất văng ra.

“Không phải như em nghĩ, cô ấy… Anh không tìm được cô ấy nữa.”

Ngô Đồng vừa nghe, đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng, ngừng khóc, thử hỏi: “Cô ấy… Mất rồi?”

“Cô ấy còn sống, nhưng anh vào cô ấy cách nhau vạn dặm, anh không tìm được cô ấy nữa.” Diệp Thiếu Dương bắt lấy một bàn tay của cô, nói, “Em có thể nghe câu chuyện anh kể hay không, câu chuyện của anh với cô ấy, có lẽ… Cũng có liên quan với em.”

Ngô Đồng nghi hoặc nhìn hắn, nghe hắn nói tiếp.

Trên Đào Hoa Sơn, chiến đấu vẫn đang tiếp tục.

Bích Thanh tuy hung hãn dị thường, tu vi cao thâm, nhưng chung quy vẫn không địch lại Tinh Nguyệt Nô có Hiên Viên Kiếm trong tay, bị thương nặng hồn phách, nhục thân cũng bị chém nát. Tinh Nguyệt Nô vốn có cơ hội chém giết cô, nhưng thời khắc cuối cùng, linh cơ khẽ động, muốn bắt sống cô, dùng để áp chế Lý Hạo Nhiên, kết quả Bích Thanh bắt được cơ hội, lao ra khỏi vòng vây, hồn phách bám vào trên thân một pháp sư phụ cận, đoạt xá thành công, bôn tẩu chạy trốn.

Tinh Nguyệt Nô dưới sự bất đắc dĩ, chỉ có đem nhục thân pháp sư kia chém giết, lại bởi vì các pháp sư này cách quá gần, lại chui vào trong cơ thể một người khác, dùng thân thể những người này đến chơi trốn tìm với Tinh Nguyệt Nô.

Người bị hắn đoạt xá, hồn phách lập tức bị cô dùng vại luyện thi hút khô, hóa thành tu vi của mình, Bích Thanh cứ như vậy không ngừng khôi phục thực lực. Tinh Nguyệt Nô không có cách nào, chỉ có thể vừa sơ tán mọi người, vừa chém giết nhục thân bị Bích Thanh đoạt xá, qua một phen đuổi theo, chờ các pháp sư còn lại đều chạy hết, Bích Thanh cũng đã giết chết hơn hai mươi người, khôi phục hơn phân nửa tu vi, tiếp tục quyết đấu với Tinh Nguyệt Nô.

Tinh Nguyệt Nô bị triệt để chọc giận, thực lực che giấu trong cơ thể bộc phát ra, ỷ vào Hiên Viên Kiếm sắc bén, lại một lần nữa đem Bích Thanh ép đến tuyệt cảnh, cắt ba hồn bảy vía của cô, chỉ còn lại một mảng tàn hồn, liều mạng đào tẩu, trốn vào trong tay áo Lý Hạo Nhiên.

Lý Hạo Nhiên lấy một địch hai, đối kháng thượng cổ dị thú Bạch Trạch và Tất Phương hai người, vốn không thấy xu hướng suy tàn, chờ sau khi Tinh Nguyệt Nô gia nhập, ba người vây công, chung quy có chút không địch lại, không chạy, ngược lại ngồi trên mặt đất, từ trong tai mũi miệng phun ra năm luồng hơi thở, hóa thành chín bóng người, phân biệt canh giữ ở chung quanh mình.

Tinh Nguyệt Nô vừa thấy, lập tức giật mình.

Chín người, bộ dạng mỗi người đều giống Lý Hạo Nhiên như đúc, người sáng suốt vừa thấy liền biết là nhân hồn trong ba hồn bảy vía của hắn ở lại trong bản tôn Lý Hạo Nhiên, ba hồn bảy vía, đều tự làm phép, đối kháng ba người giáp công.

Xa xa đám tông sư đại năng bọn Vân Xuân Sinh, thấy một màn này, cũng đều kích động hầu như muốn khóc:

Ba hồn bảy vía con người, chỉ có đầy đủ hết mới là hồn phách hoàn chỉnh, ba hồn bảy vía tách ra, trừ ba hồn đều tự coi như có chút linh trí, là bán hồn quỷ, bảy vía còn lại đều chỉ là một luồng tàn hồn mà thôi, mà ba hồn bảy vía của Lý Hạo Nhiên, lại là hoàn toàn tách ra, đều tự chiến đấu, đều tự làm phép, không thể tưởng tượng nhất là, là chính hắn chủ động đem ba hồn bảy vía của mình tách ra!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play