Có một chút người của pháp thuật công hội, dẫn theo mấy người thợ, ở phía trước quảng trường dựng lên một cái lều hỉ buộc hoa đỏ thẫm, dưới lều bày hai cái bồ đoàn, phía trước còn có bàn hương, bên trên đốt hai cây nến đỏ, hiển nhiên là đợi tân nương tân lang bái đường dùng.
Ngồi không một lúc, người lục tục đến, Quỷ bà lúc này mới hiện thân, trên người mặc một cái áo bào màu đỏ, đi đến trước lều hỉ, đứng một hồi, chờ người đến đông đủ, lúc này mới bắt đầu lên tiếng, trước giới thiệu Trương Hiểu Hàn và Ngô Đồng, xưng bọn họ là Kim Đồng Ngọc Nữ của giới pháp thuật, trời đất tạo nên vân vân, sau khi bà ta nói xong, trong đám người bộc phát ra một đợt tiếng vỗ tay cùng chúc mừng.
Diệu Tâm bắt bẻ Diệp Thiếu Dương một lần, nói: “Nhìn thấy chưa, mọi người đều cảm thấy Trương Hiểu Hàn và Ngô Đồng là một đôi, anh lát nữa nếu cướp dâu, là sẽ chọc nhiều người tức giận.”
“Vậy thì thế nào?” Diệp Thiếu Dương từ trong khay lạnh trên bàn lấy chân giò, bắt đầu gặm xung quanh, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Vậy thì thế nào?”
“Anh sẽ bị đánh chết.”
“Vậy cô bảo tôi thế nào đây, nhìn bọn họ thành hôn?”
“Ngô Đồng hiện ở khách sạn dưới núi, anh nếu đi, còn kịp.”
“Chờ một lát sau khi đi lên, vẫn kịp.”
Diệu Tâm thiếu chút nữa tức chết.
Kế tiếp có một số tông sư môn phái, đi lên hiến câu đối các thứ, cái gì bỉ dực song phi, vĩnh kết liên lý…, đều là nịnh nọt pháp thuật công hội, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không để ý tới.
Khi trời gần như sắp tối hẳn, đèn lồng màu đỏ trên quảng trường cũng đã đốt sáng lên, khung cảnh đầy vui mừng, bắt đầu có người ồn ào muốn xem tân nương tử.
Đám người Trần Hiểu Vũ ở dưới sự chỉ thị của Quỷ bà, đốt một bánh pháo dài, dưới núi nghe được tiếng pháo, bắt đầu vang lên tiếng nhạc loại kèn Xona, sanh tiêu, dần đi tới gần, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía trên sơn đạo, bốn hán tử trên lưng thắt đai lưng đỏ, nâng kiệu hoa ở đỉnh đầu, phía sau đi theo quần áo ngăn nắp chú rể quan Trương Hiểu Hàn, cưỡi ở một con ngựa thượng, hăng hái.
Ở phía sau bọn họ, mười mấy người tấu nhạc, gõ gõ đánh đánh đi theo lên núi.
“Muộn rồi.” Diệu Tâm thở dài, cầm lấy cổ tay Diệp Thiếu Dương nói, “Tương lai lại tìm cơ hội đi, anh thành thật ngồi tiếp tục ăn đi.”
“Ừm.” Diệp Thiếu Dương tiếp tục ăn.
Kiệu hoa và Trương Hiểu Hàn cưỡi con ngựa cao to đều đã tiến vào quảng trường, khách khứa tất cả đều đã đứng dậy, các loại vỗ tay cùng ồn ào, chế tạo vui mừng không khí.
Trương Hiểu Hàn đắc ý ôm quyền hoàn lễ, xoay người xuống ngựa, ở dưới tiếng thúc giục ồn ào của mọi người, vén mành kiệu hoa, Ngô Đồng ngồi ở bên trong, mặc sườn xám màu đỏ, trên đầu phủ khăn voan đỏ, Trương Hiểu Hàn đưa tay nâng, tựa như do dự một chút, sau đó không chạm vào tay hắn, tự mình đi xuống.
Lập tức có phù dâu đi qua, đỡ tay Ngô Đồng, cùng nhau đi hướng lều hỉ.
Quỷ bà tiến lên, an bài hai người ở trên bồ đoàn quỳ xuống, có MC đến tuyên lễ, chờ đợi giờ lành.
Trần Hiểu Vũ lúc này đi đến trên đất trống phía trước lều hỉ, vái bốn phương, cao giọng nói: “Tại hạ Trần Hiểu Vũ, các vị đều biết, hôm nay là ngày đại hỉ của sư huynh cùng sư tỷ ta, hiện tại giờ lành chưa tới, ta tới trợ hứng cho mọi người một chút… Mao Sơn Diệp đạo trưởng ở đâu?”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười, vừa vùi đầu tiếp tục ăn, vừa phất phất tay.
“Tốt, Diệp đạo trưởng đã có mặt, vậy thì mời đi lên đi. Các vị, không dối mọi người, ta cùng Diệp đạo trưởng này trước đây kết thù, đã nói hôm nay trước mặt mọi người đấu pháp, người thua, cần hướng người còn lại ở trước mặt mọi người quỳ xuống xin lỗi. Diệp đạo trưởng, có việc này hay không.”
Diệp Thiếu Dương đứng dậy, trong miệng còn ngậm một miếng chân gà, gặm hai ba cái, nhanh chóng đem xương cốt ném ra, phủi phủi tay, hướng phía trước quảng trường đi đến.
Bộ dạng này, rõ ràng chính là một tên du thủ du thực… Vốn các vị khách kia nghe nói còn có ước đấu, ai cũng dâng cao hứng thú, đợi sau khi nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Thiếu Dương, lập tức hết chỗ nói rồi: một mặt hàng như vậy, sao có khả năng là đối thủ của Trần Hiểu Vũ?
Trần Hiểu Vũ thấy Diệp Thiếu Dương tiến lên, cười lạnh một tiếng, ánh mắt đảo qua, tìm được Vân Xuân Sinh và Phục Minh Tử, chắp tay nói: “Hai vị tiền bối, ta hôm nay muốn so đấu cùng đệ tử quý phái, chỉ vì hai chúng ta có hẹn trước, hoàn toàn vô can với Mao Sơn, mấy vị vẫn là thượng khách của pháp thuật công hội ta.”
Hắn là lo lắng đến lúc đó Diệp Thiếu Dương thua, mình ép hắn dập đầu nhận lỗi các thứ, nhục cho tiếng tăm của Mao Sơn, bởi vậy đánh tiếng trước với mấy vị tông sư của Mao Sơn, chặn miệng bọn họ, miễn cho đến lúc đó bọn họ đi ra ngăn cản, mình cũng không tiện kiên trì. Hắn là một lòng muốn cho Diệp Thiếu Dương xấu mặt.
Vân Xuân Sinh quay đầu nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Hắn không phải đệ tử phái ta.”
Trong tân khách lập tức vang lên tiếng cười.
“Ha ha, hóa ra Mao Sơn Thiên Sư này còn là giả mạo!”
“Xem hắn bộ dạng này, lát nữa xem hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ như thế nào.”
“Không phải đệ tử Mao Sơn thì tốt, hắn lát nữa nếu không quỳ, chúng ta cũng dễ nói chuyện.”
… …
Diệp Thiếu Dương nghe được mọi người nghị luận, trong lòng hắn rất rõ, Trần Hiểu Vũ sở dĩ ở trước khi hôn lễ bắt đầu làm khó dễ, một mặt là vì hắn thật sự nhìn mình khó chịu, thứ hai, cũng là vì lập uy cho pháp thuật công hội, trước mặt nhiều người như vậy, đem mình giẫm ở dưới chân…
Diệp Thiếu Dương đi đến chỗ đối diện Trần Hiểu Vũ cách hơn mười mét, duỗi cái lưng mỏi, nói với Trần Hiểu Vũ: “Nói chuyện giữ lời không?”
“Cái gì?”
“Trước đó ngươi nói, người thua quỳ xuống đất dập đầu.”
Trần Hiểu Vũ cười ha ha, “Đương nhiên! Ta chỉ sợ ngươi đến lúc đó không chịu.”
Đến đây đi! Mình cũng chờ giờ khắc này rất lâu rồi. Nhớ tới Trần Hiểu Vũ trước đó đủ loại biểu hiện thiếu đạo đức cùng khiêu khích đối với mình, không thể nhịn nữa.
Trần Hiểu Vũ giật mình một cái, nói: “Pháp khí của ngươi đâu?”
“Không cần pháp khí.”
Trần Hiểu Vũ nhếch miệng cười.
Trương Hiểu Hàn đứng ở bên cạnh lều hỉ, hướng Trần Hiểu Vũ hô: “Một khi đã như vậy, ngươi còn chờ cái gì, tốc chiến tốc thắng, ta chờ hắn dập đầu nhận lỗi!”
Trần Hiểu Vũ lao về phía Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương không cần pháp khí, hắn cũng không dùng, hai tay kết ấn, tế ra một đạo bùa bất định thức, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nghiêng người né tránh, Trần Hiểu Vũ lại là dán sát người lên, một tay hướng mặt Diệp Thiếu Dương chộp tới, Diệp Thiếu Dương lảo đảo lui về phía sau, nâng tay phản kích.
Một đòn này của Trần Hiểu Vũ tuy không trúng, nhưng Diệp Thiếu Dương biểu hiện khiến lòng tin của hắn tăng vọt, giành tấn công mà lên. Diệp Thiếu Dương phi thường gian nan tránh né, vài lần thiếu chút nữa bị đánh trúng, nhưng đều vận khí tốt tránh được.
“Không có ý nghĩa.” Trương Hiểu Hàn lắc lắc đầu.
Đoàn người cũng đều lắc đầu, cảm thấy mất hứng, lớn tiếng hô bảo Trần Hiểu Vũ xử lý hắn nhanh chút, bọn họ đều muốn xem một màn dập đầu nhận lỗi.
Trần Hiểu Vũ càng đánh càng hăng, ép Diệp Thiếu Dương luống cuống tay chân, bản thân cũng không ngừng đẩy nhanh thế công, nhưng… Hắn rất buồn bực là, Diệp Thiếu Dương rõ ràng nhìn đã sắp không kiên trì được nữa, nhưng mình luôn kém một chút như vậy, Trần Hiểu Vũ không khỏi có chút sốt ruột hẳn lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT