Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Chỉ đùa một chút, báo đáp cái này, thật sự không dùng được.”
“Không được, tôi chưa bao giờ thiếu người ta nhận tình, còn là nhân tình lớn như vậy, phải trả, anh nghĩ một cái điều kiện đi, ừm… Trừ lấy thân báo đáp loại này.”
Diệp Thiếu Dương đành phải nghĩ một phen, nói: “Đều lăn lộn ở trên giang hồ, ai cũng có thể gặp phải nguy hiểm, nhỡ đâu tôi tương lai gặp phải nguy hiểm, cô kéo tôi một cái là được.”
Ngô Đồng gật đầu nói: “Cái này có thể.”
Sau đó hỏi hắn: “Anh thật sự chỉ có tu vi thiên sư?”
“Là Chân nhân. So với thiên sư còn kém chút.” Diệp Thiếu Dương ăn ngay nói thật. Ngô Đồng trầm mặc một phen, nói: “Vậy anh vì sao phải tiếp nhận Trần Hiểu Vũ đánh cuộc? Trước mặt lượng lớn đệ tử các đại môn phái, quỳ xuống nhận sai với người ta, như vậy về sau còn làm người như thế nào?”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Thua chưa chắc đã là tôi nhỉ.”
“Lúc trước anh biểu hiện, quả thật khiến tôi rất bất ngờ, nhưng… Anh dù sao chỉ có thực lực Chân nhân, lại nói so đấu trên Long Hoa hội, khác với thực chiến, các kỹ xảo của anh là không có cách nào dùng tới, anh không có khả năng lấy được hạng nhất.”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, tạm thời chưa tỏ thái độ, hỏi: “Vậy cô muốn giúp tôi như thế nào?
“Tôi có thể bảo Trần Hiểu Vũ hủy bỏ đánh cuộc.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nói: “Hắn và tôi cũng sắp thành kẻ thù rồi, thật không dễ gì tìm được cơ hội sửa trị tôi như vậy, cho dù là cô đi nói, hắn cũng chưa chắc sẽ từ bỏ. Lại nói bỏ qua cùng nhận thua không khác là bao.”.
“Đương nhiên không phải tôi đi, nhưng có mặt mũi một số người, hắn phải nể.” Ngô Đồng nói xong, trên mặt hiện lên một tia vẻ mặt không quá tự nhiên.
Diệp Thiếu Dương giật mình, đột nhiên hiểu, nói: “Cô tính tìm Trương Hiểu Hàn nói với hắn?
“Anh làm sao biết tôi muốn tìm hắn? Bị Diệp Thiếu Dương một lời nói toạc ra, Ngô Đồng có chút chấn động.
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Tôi đoán, Trần Hiểu Vũ ở giới pháp thuật rất có địa vị, người nổi bật trong độ tử đời thứ hai, có thể nói chuyện khiến hắn nghe, có thể chỉ có Trương Hiểu Hàn nhỉ. Lại nói, bọn họ đều nói cô là vợ chưa cưới của Trương Hiểu Hàn…”
Mặt Ngô Đồng lập tức sầm xuống, ở dưới ánh sáng lạnh của đá phát sáng mộ đạo này chiếu, tỏ ra rất đen… Cô dừng bước, trầm mặc hồi lâu, nói: “Tôi là muốn Trương Hiểu Hàn hỗ trợ không sai, nhưng tôi không phải vợ chưa cưới của hắn.”
“Ồ?” Diệp Thiếu Dương làm bộ như lơ đãng hỏi.
“Chuyện này. Tôi nghĩ không cần thiết nói chi tiết với anh.” Giọng điệu Ngô Đồng lạnh như băng, nghe qua không muốn tán gẫu việc này.
Diệp Thiếu Dương cũng xấu hổ tiếp tục hỏi, sờ sờ cái mũi, không nói cái gì nữa, nhìn phía trước nói: “Chúng ta cẩn thận một chút, đi từ từ, phía dưới không biết có cái gì đâu.”
Đi xuống dưới một đoạn nữa, dưới chân dần bằng phẳng, mộ đạo cũng trở nên rộng rãi hơn rất nhiều, tuy không có gió, nhưng nơi này cũng không thiếu không khí, ít nhất trước mắt mà nói hô hấp vẫn thông thuận.
“Đúng rồi, Ngô Đồng cô nương, cô vì sao sẽ lên làm đệ tử Nga Mi sơn? Nhà cô là người nơi nào?” Diệp Thiếu Dương chết không hối cải, làm bộ như không có việc gì hỏi.
Ngô Đồng lập tức có chút cảnh giác nhìn hắn, nói: “Anh hỏi chuyện này để làm gì”.
“Không có gì, chỉ là rất tò mò về cô, muốn biết nhiều chuyện hơn về cô, kết bạn.” Vừa ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt có thể giết người kia của Ngô Đồng, lập tức xua tay nói: “Đừng hiểu lầm, tôi không phải ý tứ đó, tôi chỉ là nghĩ… Ừm, tương đối tò mò.”
Ngô Đồng đã bỏ lại hắn, đi về phía trước.
Trái tim Diệp Thiếu Dương lại run mạnh lên một cái, Ngô Đồng… Bộ dáng lạnh như băng này của cô, thật sự cực kỳ giống Nhuế Lãnh Ngọc, nhất là vừa rồi ánh mắt hơi khó chịu cùng khinh bỉ kia, quả thực giống Nhuế Lãnh Ngọc như đúc.
Diệp Thiếu Dương ngây ra hồi lâu, mất hồn mất vía đi theo, lại hỏi tiếp: “Ngô Đồng cô nương à, cô vì sao tên là Ngô Đồng, đây là pháp danh sao, cô tục gia họ gì…”
Nhân gian, trong chính điện Mao Sơn Thanh Thiên quan
Trên Mao Sơn, đã rất lâu không nhiều người đến đây như vậy, hơn nữa mỗi người đều là tông sư một phái, trong đó có Long Hổ sơn chưởng giáo Trương Vô Sinh Trường thiên sư, Cửu Hoa Sơn phương trượng Thích Tín Vô đại pháp sư, Phổ Đà sơn phương trường Từ Tâm sư thái, Nga Mi sơn phương trường Tĩnh Tuệ sư thái, Ngũ Đài Sơn phương trường Tiêu Dao Phi, Thanh Thành sơn chưởng giáo Vương Đạo Kiền… Còn có mấy pháp sư bối phận ngang nhau, mỗi người vây thành một đoàn, thưởng thức trà.
Các tông sư ngôi sao sáng giới pháp thuật nhân gian này, cực ít có khả năng cùng nhau xuất hiện ở một chỗ, Tô Khâm Chương cũng là đột nhiên nhận được tin tức bọn họ muốn tới, còn chưa chuẩn bị thỏa đáng, các tông sự này ngày hôm sau đã tới rồi.
Chính điện trên chủ vị, chủ nhân nơi này ngồi: Tô Khâm Chương.
Tô Khâm Chương lại không có một chút khí độ chủ nhân, ở ghế bát phong đứng ngồi không yên, một ra sức gọi đệ tử rót trà cho các vị tông sư.
“Đã uống ba lần trà rồi, không uống nữa.” Vương Đạo Kiền đem chén trà đặt ở trên bàn trà bên người, hướng phía Tô Khâm Chương nói: “Hôm nay chúng ta đột nhiên đến, là vì không chờ được Long Hoa hội, giới pháp thuật nhân gian đi con đường nào, hôm nay phải có cái kết cục.”
Tô Khâm Chương âm thầm hít một hơi, nói: “Lấy ý tứ Vương sự thúc, nên làm như thế nào.”
Vương Đạo Kiền lập tức có một loại xúc động đập bàn, “Tô chưởng giáo, chúng ta nói nhiều như vậy, người lại là
đây giả câm vờ điếc, người quả thật không biết ý tứ chúng ta sao? Huỷ bỏ thân phận Mao Sơn chưởng giáo của Diệp Thiếu Dương, một lần nữa chọn ra đệ nhất đệ tử, dẫn dắt giới pháp thuật nhân gian ứng kiếp!
Tô Khâm Chương từ khóe miệng nặn ra một nụ cười khó coi, nói: “Sư thúc thực biết nói giỡn, ta chỉ là chương môn tạm quyền của Mao Sơn, lại có tư cách gì phế đi chưởng giáo bổn môn? Thật sự là lực bất tòng tâm.”
Vương Đạo Kiền nói: “Diệp Thiếu Dương không biết đã đi đâu, sinh tử không biết, hắn không có mặt, ngươi chưởng môn tạm quyền này nên lên chức, nước không thể một ngày không có vua, núi không thể một ngày vô chủ, nếu bởi Diệp Thiếu Dương không có mặt mà chậm trễ đại sự, ngươi làm sao đối mặt được các vị tổ tông Mao Sơn người, làm sao đối mặt được với thiên hạ!”
Tô Khâm Chương không nói, một trận chiến lúc trước ở Huyền Không Vương Đạo Kiến đã rất nhảy nhót, tuy hắn là chưởng giáo một phái, nhưng vẫn bị sư huynh đệ Diệp Thiếu Dương dạy cách làm người, mất hết mặt mũi. Tô Khâm Chương biết hắn ghi hận trong lòng, hôm nay hắn nhảy ra bức bách mình đầu tiên, tự nhiên có thành phần mượn việc công trả thù riêng, hơn nữa nói chuyện rất khó nghe.
Tô Khâm Chương tuy là tiểu bối, nhưng cũng có chút khó chịu, chỉ là không tiện phát tác, nói: “Đối mặt với thiên hạ loại sự tình này, với ta mà nói quá lớn… Giới pháp thuật nếu có bất cứ hành động nào, Mao Son ta cũng sẽ không tụt lại phía sau người ta, cái này ta có thể làm chủ, nhưng Vương sư thúc nói cái gì đối mặt với tổ tông, vậy thì nói như thế đi, Diệp sư huynh kế nhiệm chưởng giáo, đây vốn chính là khẩu dụ của sư phụ ta Thanh Vân Tử, hôm nay chưởng giáo không có lỗi, làm sao có thể nói phế liền phế đi?”
Vương Đạo Kiền cười lạnh, nói: “Diệp Thiếu Dương cấu kết chuyển thể quý đồng, đắm mình, há là vô tội?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT