*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Thành Đạt

Biên: Lê Diệu Linh



"Tiên sinh, ngài không thể đi!". Tài xế chạy xuống xe nhưng lại sợ hãi cương thi nên không dám lên trước, chắp tay lo lắng nói với Diệp Thiếu Dương: "Tiên sinh, chúng tôi biết ngài có chút bản lĩnh nhưng Thi thần đã nể tình, đồng ý rời đi, mong tiên sinh đừng đắc tội nó, nhỡ đâu ngài không phải là đối thủ của nó thì tất cả mọi người đều gặp nạn."

Nghe y nói xong, mọi người trên xe đều nhao nhao gật đầu phụ họa. 

Quỷ thi kia nhìn Diệp Thiếu Dương, trên khuôn mặt cứng đờ xuất hiện một nụ cười đắc ý.

Diệp Thiếu Dương thấy vậy không cảm thấy phẫn nộ mà ngược lại bật cười: "Đom đóm mà cũng đòi sánh với mặt trăng, thứ như ngươi mà cũng đòi xứng với một chữ Thần?”

Quỷ thi khẽ giật mình, khuôn mặt mờ mịt nhìn Diệp Thiếu Dương. Nó không hiểu vì sao hắn không sợ nó mà không biết rằng, nó đến tư cách làm hắn sợ cũng không có. Tuy nhiên hiện giờ nó cũng chẳng nghĩ tới điều gì khác, chỉ muốn lập tức xé nát Diệp Thiếu Dương mà thôi, liền lêu lên một tiếng, hai tay chuyển thành trảo, nhào về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng lắc đầu né tránh công kích, luồn ra phía sau nó, không đợi nó xoay người lại, hắn nhẹ nhàng vỗ một chưởng vào gáy nó. Chỉ nghe một tiếng "Răng rắc" vang lên, cái đầu nguyên vẹn của nó theo vết thương nứt thành hai nửa, một nửa rơi trên mặt đất, một nửa dính ở trên đầu.

Giống như một trái dưa được bổ ra, não của nó vẫn còn nguyên vẹn treo lủng lẳng ở nửa đầu còn lại, y hệt một đống lòng xếp chồng lên nhau, bên trên vẫn còn dính một chút máu.

"Ô ô...". Quỷ thi rên rỉ, chẳng quan tâm đến Diệp Thiếu Dương nữa, ngồi chồm hổm trên mặt đất, cố sức nhặt nửa cái đầu bị rơi ra, gắn lại vị trí cũ.

Nó gắn đầu không chuẩn, hơi lệch một chút, thế nhưng vẫn cố gắng đè ép cho khít lại, kết quả là óc vỡ toang ra, theo tóc chảy dài xuống hai tay của nó.

Cảnh tượng này... khiến nhiều người trong xe nôn ra tại chỗ.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, đi tới, giơ tay trái lên, ngón giữa điểm vào Quỷ Môn của quỷ thi, sau đó kéo ra một cái hư ảnh, thi thể kia lập tức đổ nhào trên mặt đất, không nhúc nhích.

Mọi người chăm chú nhìn lại, hư ảnh kia giống hệt với thi thể, chỉ thiếu đi vết sẹo trên đầu. Hiển nhiên nó chính là hồn phách của cương thi.

Những người trên xe không hiểu pháp thuật,nhưng thấy Diệp Thiếu Dương chỉ nhẹ nhàng điểm một cái,đã kéo ra quỷ hồn, cũng hiểu người trẻ tuổi trước mặt chắc chắn là cao nhân, không khỏi kính nể.

"Đại pháp sư, xin tha mạng, tha mạng.". Quỷ Hhồn đau khổ cầu xin.

Diệp Thiếu Dương cười lạnh nói: "Giờ đã biết ta là đại pháp sư rồi à? Ngươi là người ở đâu, chết như thế nào, tại sao lại leo lên xe của bọn ta?" Nói xong hắn thả quỷ hồn trên tay ra.

Quỷ hồn lập tức quỳ trên mặt đất, khóc: "Tôi… tôi tên là Kim Quân, nhà ở Kim Gia Trại, núi Hải Sơn, khi còn sống làm việc tại một công trường ở Thành Đô, vì có mâu thuẫn cùng một nhân viên tạp vụ nên bị hắn dùng xẻng đập chết, hu hu. Tôi bị giết ở trong rừng, sợ thi thể bị dã thú ăn hết cho nên trước khi quỷ sai tới, khống chế thi thể của mình tự trở về, muốn chôn ở quê nhà..."

Diệp Thiếu Dương nghe xong lắc đầu, người đã chết rồi, tại sao vẫn còn tư tưởng ngu muội như thế. Hắn cũng lười nói thêm, vẽ một lá Dẫn hồn phù, nói với nó: "Nhân lúc ngươi còn ở lại dương gian chưa bao lâu, mau tranh thủ thời gian đi tới âm phủ báo cáo đi, như vậy hình phạt cũng có thể giảm được một ít. Ta sẽ giúp ngươi chuyển thi thể của ngươi tới người thân.". Ông lão Kim Quân không tiếc làm trái luật của âm phủ, nhập vào thi thể vì mong muốn đưa thi thể về nhà, mà hiện giờ đã có Diệp Thiếu Dương làm thay, không cần tự mình đi, lại được đi âm phủ sớm để giảm nhẹ hình phạt, tất nhiên là muốn còn không được, vì thế nó ;ập tức hành lễ trước Diệp Thiếu Dương, hóa thành một làn khói bám theo Dẫn hồn phù. Diệp Thiếu Dương buông tay, linh phù theo gió bay lên, dần dần biến mất.

Diệp Thiếu Dương thở dài, quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra tất cả mọi người trong ngoài xe đều đang dùng ánh mắt kính sợ nhìn mình. Nhất là người tài xế kia, y đang khẩn trương vò đầu bứt tai, vẻ mặt khác hoàn toàn với lúc đầu.

"Đại, đại pháp sư, vừa rồi tôi đã đắc tội..."

Diệp Thiếu Dương chỉ đống não và thi thể trên mặt đất, nói: "Thi thể của ông ấy tôi nghĩ nên giao cho anh phụ trách đưa tới nhà ông ấy, đây cũng là một việc thiện, anh nghĩ thế nào?"

"Được mà được mà, vừa hay xe này đi ngang qua Kim gia trại, tôi nhất định sẽ tự mình đưa ông ấy về giao cho người nhà.". Tài xế lúc này mới mở giá để hành lý rút ra một tấm vải không thấm nước, tìm hai người hành khách nhiệt tình tới giúp chuyển thi thể của Kim lão lên xe, gói lại kỹ càng, sau đó đặt xuống hàng ghế cuối.

Mọi người lần lượt trở lại trên xe để đi tiếp.

Diệp Thiếu Dương không thích bị người khác nhìn nên cùng Đàm Tiểu Tuệ, Tiểu Mã chuyển xuống ngồi phía sau. Cậu sinh viên kia vẫn tiếp tục chơi game, đầu cũng không ngẩng lên một cái, quả thật vô cùng bình tĩnh khiến Diệp Thiếu Dương cũng phải bội phục.

Sau khi xe chạy, Đàm Tiểu Tuệ chủ động nói cho Diệp Thiếu Dương biết rằng người Miêu - nhất là người Miêu ở đây vô cùng coi trọng chuyện này, không muốn hoả táng. Người sau khi chết, bất luận như thế nào cũng phải về nhà, sợ nhất là chết ở nơi đất khách quê người.

"Có điều chuyện không thể phát hiện ra thi thể sau khi chết xảy ra cực nhỏ, cho nên chuyện cương thi trở lại cũng không gặp nhiều."

Đàm Tiểu Tuệ lại nói: "Lúc trước giao thông tại Miêu Cương chưa tốt nên muốn đưa người chết trở về hầu hết đều chọn cách là cản thi (1), thà chịu phiền toái một chút cũng tuyệt không chịu hỏa táng mang tro cốt về, đó cũng là một tập tục ở Miêu Cương."

(1) Cản thi: còn được gọi là di linh (dời linh), tục xưng là hét người chết, ở bộ tộc Tana Toraja thuộc Sulawesi Selatan (Indonesia) hay ở Tương Tây (Trung Quốc) có một phương pháp đưa thi thể người chết trở về quê an táng bằng cách làm cho thi thể có thể đi được. Ở Trung Quốc cho rằng phương pháp này có liên quan tới Vu thuộc của Miêu tộc, còn thuộc về Chúc Do Khoa của Mao Sơn Thuật. Người đưa thi về gọi là Cản thi tượng.

"Cho nên dù có thế nào em cũng phải tìm được thi thể của biểu tỷ em?" Diệp Thiếu Dương hạ giọng nói.

Đàm Tiểu Tuệ gật gật đầu: "Quên nói cho anh biết, ngày đó em cùng Tiểu Đình dùng vu thuật để kiểm tra bên trong giếng nước thì xác định không có thi cốt của biểu tỷ trong đó." 

Thấy cô nhắc tới, Diệp Thiếu Dương cũng muốn hỏi cho rõ: "Điều này chứng tỏ rằng biểu tỷ em không chết ở dưới giếng?"

"Không, tỷ ấy nhất định là chết ở dưới giếng, sau đó thi cốt bị người mang đi. Rất có thể là Kim Soái làm."

Đàm Tiểu Tuệ dừng lại một chút, nói tiếp: "Y không làm chuyện gì vô dụng, càng không hảo tâm mang tỷ ấy đi chôn đâu. Cho nên y nhất định là đã lợi dụng thi cốt biểu tỷ để làm một chuyện gì đó."

Diệp Thiếu Dương sững sờ: "Xương người có thể làm được gì?"

"Một số Hắc Vu thuật cao cấp có thể dùng xương người để…"

Đàm Tiểu Tuệ thở dài: "Hiện giờ em không dám đoán bừa, đợi khi nào tìm được thi cốt của biểu tỷ rồi nói sau."

"Em biết ở đâu không?"

"Em đoán xương người tám phần mười là để sử dụng cho Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, bốn trận pháp kia đều không có, vậy chỉ có thể nằm trong trận pháp cuối cùng ". 

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, hắn đồng ý với cô. Trong lòng hắn mơ hồ nảy sinh ra một trực giác mách bảo rằng Kim Soái nhất định đã đem xương người dùng vào một loại vu thuật đáng sợ nào đó, vì thế, việc phá giải trận pháp cuối cùng chắc chắn sẽ không dễ dàng.

"Đúng rồi, em mới vừa nói đến cản thi, nó không phải chỉ xuất hiện tại Tương Tây sao?". Diệp Thiếu Dương nghĩ đến lời cô nói trước đó, tò mò hỏi.

Đàm Tiểu Tuệ trả lời: "Chỉ cần là nơi người Miêu sống đều có cản thi. chỉ là hiện tại giao thông dễ dàng, trên cơ bản không cần. Nhưng tại một số vùng núi xa xôi hẻo lánh không thể vào hoặc có tình huống đặc biệt thì vẫn phải dùng đến cản thi."

Tiểu Mã nghe thấy vậy, lập tức sinh ra hứng thú: "Cản thi rốt cuộc là như thế nào, tôi có xem qua một số tiết mục trên TV, nói cản thi thật ra là vác thi thể trên lưng, có đúng không?"

Đàm Tiểu Tuệ nở nụ cười khinh miệt, vừa muốn mở miệng, đột nhiên một tiếng nổ thật lớn từ ngoài của sổ truyền đến. Mọi người bị âm thanh đó thu hút, quay đầu lại nhìn vào một chỗ, chỉ thấy dòng sông bên dưới vách núi có một cột nước cao khoảng mười mấy mét từ đâu bắn lên cao, sau đó chậm rãi rơi xuống.

"Có người dùng mìn nổ cá?". Tiểu Mã khiếp sợ hỏi.

"Uy lực lớn như vậy, có phải là TNT không?"

Đàm Tiểu Tuệ chậm rãi lắc đầu, nhìn chằm chằm vào phía ngoài cửa sổ, thì thào nói: "Giao long xuất hiện rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play