Ngũ Thông Thần vừa nghe, trong lòng nổi lên nói thầm, nhịn không được nói: “Tiểu lang quân cũng muốn quản việc nhân gian này sao?”

Tiêu Dật Vân nói: “Không dám, ân ân oán oán giữa các ngươi, bản thân không có ý hỏi đến, chỉ là muốn mời thần tôn tạo điều kiện, buông tha hai huynh đệ này của ta.”

Ngũ Thông Thần cười cười, nói: “Tiểu thần có kém nữa, ở nhân gian cũng là một vị sơn thần, hai vị này đốt sơn thần miếu của ta, lại đả thương ta, mạo phạm như thế, thứ ta nói thẳng, cơn giận này thật sự không trút không được.”

Tiêu Dật Vân mặt không đổi sắc, giọng điệu cũng có chút cứng rắn hẳn lên, nói: “Ta vừa nói, ta không có ý hỏi ân oán giữa các ngươi, chỉ là khẩn cầu thần tôn nể mặt ta, buông tha hai người này.”

Ngũ Thông Thần trầm ngâm một phen, nói: “Tiểu lang quân đã mở miệng, vậy tiểu thần cũng chỉ có làm theo, xin cứ tự nhiên.”

“Cảm tạ.” Tiêu Dật Vân chắp tay, hướng Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương vẫy tay, Diệp Thiếu Dương lập tức từ trên mặt đất ôm lấy Vân Nhi, xoay người rời đi.

Ngũ Thông Thần đột nhiên lắc mình một cái, ngăn trở đường đi của ba người,

Tiêu Dật Vân giận dữ, nói: “Thần tôn đổi ý rồi?” Ngũ Thông Thần nói: “Đã đáp ứng, sao có thể đổi ý. Chỉ là… Ta chỉ đáp ứng để hai người bọn họ đi, cô nương đó là của ta. Tín đồ của ta, nếu bị bọn họ mang đi, mặt mũi tiểu thần đặt vào đâu?”

Tiêu Dật Vân nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, Diệp Thiếu Dương không cho phép nghi ngờ, nói: “Phải mang đi.”

Tiêu Dật Vân nói với Ngũ Thông Thần: “Một vị tín đồ mà thôi, mong thần tôn bỏ qua.”

Ngũ Thông Thần hừ một tiếng, nói: “Tiểu thần vừa rồi cũng đã nói, đây là chuyện mặt mũi, thứ lỗi không thể làm theo.”

Tiêu Dật Vân vừa muốn mở miệng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hướng Diệp Thiếu Dương nháy mắt, Diệp Thiếu Dương hiểu ý, ôm Vân Nhi bắt đầu chạy, Mao Tiểu Phương sửng sốt, nhìn Tiêu Dật Vân một cái, cũng chạy theo

Ngũ Thông Thần cũng sửng sốt một phen, muốn đuổi theo, Tiêu Dật Vân đột nhiên đánh ra ba đạo ngọc phù, ở trước người hình thành một kết giới, chặn đường đi của Ngũ Thông Thần.

“Thần tôn, mong tạo điều kiện.”

“Ngươi… Người khinh người quá đáng!” Ngũ Thông Thần giận dữ, nhìn Diệp Thiếu Dương đi xa, thịnh nộ không thôi, thốt ra vài chữ khinh người quá đáng, nhưng lập tức hối hận.

Sắc mặt Tiêu Dật Vân trầm xuống, nói: “Ngũ Thông Thần, chú ý lời nói.”

“Vâng, tiểu thần lỡ lời rồi.” Ngũ Thông Thần ở nhân gian trâu bò như thế nào nữa, không có pháp sư nào động vào, nhưng dù sao cũng chỉ là sơn thần. Tiêu Dật Vân là môn sinh Thiên tử, cái gọi là không nể mặt tăng phải nể mặt phật, cho dù là các vị đại lão âm ty cũng phải nể mặt mấy phần, đắc tội hắn không có kết cục hay ho gì, quan trọng nhất là ván đã đóng thuyền, hiện tại lại ồn ào với Tiêu Dật Vân, cũng quá mức không đáng, mình chung quy không thể mạnh mẽ đột phá phong ấn đi đem Vân Nhi cướp về.

“Hôm nay tiểu thần nể mặt Tiêu lang quân một lần, vị nữ tín đồ kia, để cho hai người đó mang đi, việc này kết thúc, chỉ là nếu hai người đó lại đến dây dưa không ngớt với ta, xin thứ cho tiểu thần vô lễ. ”

“Đó là tự nhiên, ta đã nói ta không tham gia vào ân oán của các ngươi, đa tạ.”

Tiêu Dật Vẫn xoay người rời đi.

Ngũ Thông Thần oán hận nhìn bóng lưng mấy người, cuối cùng cũng chỉ có thể phẩy tay áo bỏ đi.

Diệp Thiếu Dương ôm Vân Nhi chạy một lúc, quay đầu thấy Tiêu Dật Vân đi tới, Ngũ Thông Thần lại không thấy nữa, trong lòng hoàn toàn thả lỏng, đem Vân Nhi thả xuống, hướng cô cười nói: “Không có việc gì.”

Vân Nhi vẻ mặt dại ra, trong lúc nhất thời có chút không dám tin Ngũ Thông Thần cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ, kinh ngạc không biết nói gì nhìn Diệp Thiếu Dương.

Mắt thấy Tiêu Dật Vân đi tới, Diệp Thiếu Dương nói: “Sao người lại tới đây?”

“Ta đến nói cho người một việc, kết quả vừa lúc nhìn thấy các ngươi đấu pháp, cũng là vừa khéo.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi tới quả thật đúng lúc. Đúng rồi, tìm ta chuyện gì?

“Mao Sơn chưởng giáo của các ngươi Vân Thu Sinh vũ hóa rồi, vừa đi âm ty đưa tin.”

Vân Thu Sinh… Diệp Thiếu Dương lập tức ngẩn người. Vân Thu Sinh là thái sư tổ của mình, mình đương nhiên chưa từng gặp, cũng chưa nói tới có cảm tình gì, nghe được tin tức này chẳng qua là có chút giật mình, liền hỏi: “Chết như thế nào?”

“Vũ hóa bình thường.”

“Ồ” Đã là chết già, mình cũng không có gì để nói, Diệp Thiếu Dương hỏi: “ Âm ty an bài như thế nào?”

“ Âm ty tự nhiên là muốn lưu lại, nhưng Vân Thu Sinh muốn đi luân hồi, cũng chỉ đành theo hắn.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, Mao Sơn phái mấy trăm năm qua, trừ Đào Hoằng Cảnh, chưởng giáo còn lại luôn luôn đều là sau khi chết thì đi luân hồi, hầu như không có ai ở lại âm ty làm quan, bởi vậy Thanh Vân Tử sau khi chết mới kiên trì đi luân hồi như vậy, nếu không phải mình đau khổ khẩn cầu, cũng sẽ không ở lại âm ty.

Tiêu Dật Vân nói tiếp: “Vân Thu Sinh sau khi vũ hóa, Phục Minh Tử kế nhiệm chưởng giáo.”

Diệp Thiếu Dương đương nhiên biết một kết quả này, nói: “Sau đó đâu?”

“Không có gì sau đó cả, chỉ là nhớ tới người là đệ tử Mao Sơn, tới đây nói cho người một tiếng.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: “Ta không phải người thời đại này, ta lại không thể đi phúng viếng, sư phụ ta có thể cũng còn chưa sinh ra đâu, trên Mao Sơn cũng không có ai quen biết ta.”

Suy nghĩ một phen, Diệp Thiếu Dương nói: “Ngũ Thông Thần đi rồi, không làm khó ngươi?”

| Tiêu Dật Vận hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn trả lời vấn đề này. Ngũ Thông Thần nếu dám động thú với hắn, trừ phi thật sự là đầu óc bị nước vào. Nhìn quét một cái đến Vân Nhi, nói với Diệp Thiếu Dương: “Ngũ Thông Thần nói, buông tha cô nương này, tương lai sẽ không đến tìm cô ấy nữa.”

Vân Nhi vừa nghe, lập tức kích động khóc lên, đột nhiên lại có chút không yên tâm, nói: “Hắn nếu không giữ chữ tín thì sao?”

“Điều đó không có khả năng” Tiêu Dật Vân chém định chặt sắt, “Hắn đã giáp mặt đáp ứng ta, thì không thể đổi ý nữa.”

“Vì sao?” Sự tình quan hệ an nguy của mình tương lai, Vân Nhi đương nhiên muốn hỏi rõ ràng.

Tiêu Dật Vận cười lên

Diệp Thiếu Dương nói: “Cô cứ yên tâm đi, Ngũ Thông Thần không dám đùa giỡn thủ đoạn gì với gã, hắn chưa có lá gan này.”

Vân Nhi kinh ngạc nhìn Tiêu Dật Vân, trong lúc nhất thời cảm xúc lẫn lộn, muốn nói tiếng cảm ơn cũng nói không nên lời.

Tiêu Dật Vân nói với Diệp Thiếu Dương: “Ngũ Thông Thần nói, cũng sẽ không tìm các người gây sự nữa, ngươi vẫn muốn diệt thần sao?”

Diệp Thiếu Dương trầm mặc trong nháy mắt, gật gật đầu.

Tiêu Dật Vân nhún vai, “Tùy tiện người, nhưng người nếu kiên trì đối phó hắn, một lần sau, ta thật sự không tiện bảo vệ người nữa, cũng không bảo vệ được, dù sao việc này liên quan tính mạng người ta, người ta chung quy không thể đứng cho người chém, hơn nữa ta cũng không thể ở lại dương gian mãi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta biết, đi làm việc của ngươi đi, ta tự có chừng mực.”

Tiêu Dật Văn bởi vì thân phận giới hạn không quá tiện biết quá nhiều về chuyện diệt thần, dù sao trên chuyện này mình cũng không giúp được, nói với bọn họ mấy câu, cũng đi luôn.

Ngũ Thông Thần sẽ không đuổi theo nữa, Diệp Thiếu Dương cũng không vội chạy đi đường, hỏi Mao Tiểu Phương bị thương có nặng hay không.

“Tôi không sao cả, ngược lại cậu thế nào rồi?”

“Cũng may mắn, không có việc gì to tát.”

Nhớ tới vừa rồi, Diệp Thiếu Dương nhịn không được mắng một câu, “Mẹ con gà, tuy thành công rồi, nhưng thật sự có chút nghẹn khuất! Con cóc tinh này, nếu tôi có mười thành pháp lực, nào có khó khăn như vậy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play