Ở trong dân tộc du mục phương Bắc vẫn luôn có cơ sở phi thường thâm hậu, về sau Mông Cổ, Hậu Kim thành lập chính quyền, tuy cũng sùng phật tin đạo, nhưng quốc sự chân chính vẫn luôn là Đại Tát Mãn, phàm là đại sự về vận mệnh quốc gia, đều cần thỉnh giáo Tát Mãn, bói toán hỏi trời.
Tát Mãn giáo ở phương Bắc, từng một thời có thể nói là cao thấp ăn hết, trên có thể giúp đỡ vận mệnh quốc gia, chỉ điểm phong thuỷ; dưới có thể xu cát tị hung cho dân chúng, trị liệu chứng bệnh “ngoại khoa”. Ở dân gian, Tát Mãn còn có một cách gọi càng thêm thông tục: nhảy đại thần.
Nhưng Tát Mãn truyền thừa xuống dốc, trên cơ bản chỉ còn lại có dân gian nhảy đại thần, xưng hô bà cốt, thần hán chính là như vậy mà có, lại mất đi các pháp thuật thần diệu trong truyền thuyết.
Diệp Thiếu Dương ở trong điển tịch từng xem ghi lại phương diện này, trên điển tịch cho ra nguyên nhân cực kỳ đơn giản: thứ nhất, giống truyền thống của dân tộc thiểu số khác biến mất, là kết quả của dân tộc đại dung hợp, nói đến trên căn bản, là Tát Mãn thiếu hệ thống truyền thừa, trên cơ bản đều là cha truyền con, thầy truyền trò, dựa vào không phải văn bản văn tự, mà là truyền miệng, trên nhân số tự nhiên không nhiều, nếu một vị Tát Mãn ở trước khi tìm được truyền thừa đã chết, vậy một mạch này liên tuyệt hậu.
Còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, đó là Tát Mãn không phải người nào cũng có thể làm, cần thể chất đặc thù, trời sinh có thể thông linh, hoặc là như người hát thấy của Tây Tạng, là từng sinh bệnh nặng hoặc là đại nạn không chết, thể chất đã xảy ra thay đổi, so sánh với người bình thường, loại người này càng dễ dàng cảm giác được “khí” trong tà vật cùng với vạn vật tồn tại, bởi vậy có thể thông linh, thành cầu cầu thông giữa nhân loại cùng quỷ thần.
Loại người này, ở giới pháp thuật có một loại cách nói tiêu chuẩn, gọi là linh môi giới chất.
Linh môi giới chất, cũng có chia ra mạnh yếu, theo như lời người bình thường người nào đó có âm dương nhãn, thật ra chính là một loại linh môi giới chất.
| Tiểu Mã cũng là linh môi giới chất, nhưng trình độ thông linh là loại phi thường cao. Bản thân Diệp Thiếu Dương, là tiên thiên linh thể, thật ra cũng là một loại linh môi giới chất, chỉ là loại này vạn dặm thể chất mới tìm được một, trăm năm khó gặp.
Tát Mãn giáo bởi vì thiếu hệ thống văn tự cùng kinh điển, hơn nữa yêu cầu quá cao đối với người truyền thừa, bởi vậy Tát Mãn giáo từng thể hệ xuống dốc, các vụ thuật Tát Mãn thật sự cao thâm, càng hiếm có hậu nhân.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới một đoạn truyền thuyết về Tát Mãn, thời đại xảy ra là cuối Thanh đầu dân quốc, vì thể hỏi Trần Tam: “Anh là người phương bắc, có từng nghe nói chuyện Tát Mãn điểm long huyệt hay không?”
Trần Tam nhếch miệng cười nói: “Cậu nói là sự tích quốc sư Mãn Thanh Thanh Ba Đồ Lỗ à, điểm long huyệt kéo dài tính mạng cho Đại Thanh, kết quả ngược lại khéo quá hóa vụng, đánh thức long mạch phía nam, kết quả ngược lại tăng tốc Mãn Thanh diệt vong.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi không biết, ta chỉ từng nghe truyền thuyết này, cho nên rất tò mò, nhưng tôi không tin cái gì phong thuỷ có thể ảnh hưởng lịch sử, nhân định thắng thiên, tôi tin cái này.”
“Nhân định thắng thiên à. Cái này cũng có khả năng, nhưng phong thuỷ cũng là có chú ý… Ài, loại chuyện này, nào phải người thường chúng ta có thể tìm hiểu thấu, cũng chỉ là trà dư tửu hậu chém gió mà thôi.”
Diệp Thiếu Dương vừa muốn hỏi hắn chi tiết về sự kiện đó, cảm giác phía sau bị người ta kéo góc áo một cái, quay đầu thấy Thúy Vân sắc mặt đỏ bừng, vội hỏi cô làm sao vậy.
“Chị muốn đi vệ sinh…” Thúy Vân hạ giọng nói.
“Vậy chị đi đi.”
“Chị..” Thúy Vân hướng bên ngoài am nhìn một cái, “Chị có chút sợ.”
Diệp Thiếu Dương hiệu, là vì chuyện lúc trước ma quỷ quấy phá, khiến cô lòng còn sợ hãi, cái này lại có chút khó xử, dù sao người ta là cô nương, việc khác có thể cùng, người ta muốn đi vệ sinh, mình như thế nào cũng không thể đi theo, đành phải suy nghĩ một biện pháp trung hòa, theo cô cùng nhau đội mưa đi ra ngoài, đưa cô đến đầu ngoài một mảng rừng rậm, bảo cô đi vào đi vệ sinh, mình ở bên ngoài chờ.
Thúy Vân đỏ mặt đi vào.
Diệp Thiếu Dương ở bên ngoài đợi một hồi lâu, còn chưa thấy cô đi ra, đành phải lớn tiếng gọi tên cô, nhưng chưa được đáp lại, trong lòng Diệp Thiếu Dương lần cảm kinh ngạc, do dự một chút, đành phải vừa hô tên Thúy Vân, vừa đi vào rừng cây, kết quả vừa mới đi vào liền nhìn thấy Thúy Vân từ bên trong đi ra.
“Tôi gọi sao chị không để ý tới tôi?” Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên hỏi.
“Chị đang đi vệ sinh, không tiện trả lời cậu mà.” Thúy Vân có chút thẹn thùng cười cười, vòng qua Diệp Thiếu Dương, hướng phía am đi qua.
Diệp Thiếu Dương theo ở phía sau, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, luôn cảm thấy chỗ nào không đúng, ánh mắt từ sau lưng của cô trượt xuống, dừng ở trên chân của cô, đột nhiên kinh ngạc: Thúy Vân thế mà lại đang kiễng chân đi đường!
Quần Thúy Vân tương đối dài, che mãi đến mu bàn chân, cô xỏ lại là loại giày vải tầng đế, đi và cửi đều rất tiện, gót chân Thúy Vân từ trong giày nâng lên, nhưng bởi vì bị ống quần che, không nhìn ra được cô đang đi kiễng chân, nếu không phải Diệp Thiếu Dương hoài nghi trước, căn bản không chú ý đến.
Ở dưới tình huống mình không phát hiện đi đường kiễng chân, chỉ có một nguyên nhân bị quỷ nhập rồi!
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, trong đầu suy tư đối sách. Với hắn mà nói, quỷ nhập cũng không tính là chuyện gì, quan trọng là phải bảo vệ Thúy Vân an toàn, sau đó là như thế nào có thể đem con quỷ này bắt lấy. Không khéo như vậy, bây giờ con quỷ này nhập vào, khẳng định chính là con lúc trước ở chung quanh bồi hồi không đi, mơ ước các thi thể kia. Cho dù đuổi đi, sau đó chỉ sợ còn có thể có con khác tới.
Diệp Thiếu Dương theo phía sau Thúy Vân, lặng lẽ từ trong đai lưng lấy ra một tấm linh phù, móng ngón út búng ra chu sa, dùng đầu ngón tay bắt đầu bôi vẽ ở bên trên.
Hắn vẽ là Định Hồn Phù. Loại linh phù cơ sở này, hắn từng vẽ không có một vạn lần cũng có tám ngàn lần, căn | bản không cần mắt nhìn, sau khi vẽ xong linh phù, hắn suy nghĩ cảm thấy có thể không đủ, vì thể lại lấy ra ống mực.
Lúc này hai người chạy tới cửa am, Trần Tam đang đứng ở bên ngoài am thò đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy bọn họ trở về, nói: “Diệp tiên sinh, cậu vừa rồi ồn ào cái gì vậy, là gọi em gái Thúy Vân sao?”
“Chị ấy hồi lâu chưa đi ra, tôi liền gọi vài tiếng.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng lấy lệ, ánh mắt tập trung ở trên lưng Thúy Vân.
Thúy Vân vào am, lại hương hàng thi thể đứng ở mé trong am đi qua, Diệp Thiếu Dương đuổi theo, không chút để ý nói: “Chị, chị làm gì?”
“Chị xem xem những thi thể đó bị ướt chưa. Không yên tâm.” Thúy Vân trả lời bâng quơ.
“Chị bình thường không phải sợ hãi những thi thể đó sao?” Diệp Thiếu Dương làm bộ như vô tình đi qua theo, mắt thấy Thúy Vân lần lượt đi qua từng cái thi thể kia, cuối cùng dừng lại ở trước mặt Nhân Hình Sát bị phong ấn kia.
“Linh phù này không có vấn đề chứ?” Thúy Vân nói xong, đưa tay đi sờ linh phù dán ở trán Nhân Hình Sát.
“Linh phụ không có vấn đề, chị thử chút là biết.” Diệp Thiếu Dương nói xong, tay nâng phù hợ, hướng trên gáy của cô dán tới.
Ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông này, mái tóc dài sau đầu Thúy Vân đột nhiên hướng hai bên tản ra, lộ ra một khuôn mặt quỷ dữ tợn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT