Loại đồ này ở thời kì dân quốc, coi như là món đồ chơi phi thường trào lưu mới, Thúy Vân nhìn rất là mới lạ, muốn chạm vào một chút lại không dám, Diệp Thiếu Dương thấy bộ dạng này của cô, đem đồng hồ cầm lên, đặt ở trên tay cô.
Thúy Vân vội vàng đẩy ra bên ngoài, nhưng nhìn thấy phụ cận không có ai, vẫn là vui vẻ chơi một hồi. Diệp Thiếu Dương nói: “Chị thích không?”
Thúy Vân xấu hổ cười cười, nói: “Thích là thích, nhưng chị một người phụ nữ nông thôn, đối với món đồ chơi kiểu mới như vậy là không dám mơ tưởng.”.
Diệp Thiếu Dương nói: “Chị thích, sáng mai tôi tặng chị một cái.”
Thúy Vân hướng hắn nhếch miệng cười, “Cậu có tấm lòng này, chị đã thỏa mãn rồi.”
Một lát sau, trưởng trấn dẫn một nữ nhân béo phục trang đẹp đẽ tiến vào, hai người biết chính là trưởng trấn phu nhân, vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Trưởng trấn phu nhân đánh giá cao thấp Diệp Thiếu Dương một hồi, rõ ràng có chút không tín nhiệm, nhưng trưởng trấn cũng đã đem người ta mời về trong nhà, cũng cứ để thử xem.
Phu nhân đi rồi, trưởng trấn tự mình dẫn Diệp Thiếu Dương và Thúy Vân rời khỏi sảnh bên, theo hành lang một đường xuyên qua sân nhà, tới góc trong nhà, nơi này có cái vườn hoa nhỏ, đối diện chính là tường vây. Dựa sát tường vây phía dưới có một loạt phòng ốc, trưởng trấn chỉ vào một
gian sát tường nhất khóa lại cửa phòng, tỏ vẻ di thái thái (vợ bé) của hắn bị nhốt ở nơi này. Chưa đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, trong phòng đột nhiên truyền đến một đợt tiếng hát hí khúc, là giọng nữ the thé. Trưởng trấn vừa nghe, sắc mặt nhất thời trắng bệch, lui lại mấy bước, nói với Diệp Thiếu Dương: “Cái này căn bản không phải thanh âm di thái thái (vợ bé) đó của tôi, di thái thái (vợ bé) đó của tôi là xuất thân nhà nghèo, cũng không biết hát hí khúc…”
Thúy Vân nghe ông ta nói như vậy, lại nghe tiếng hát hí khúc, tuy là ban ngày ban mặt, cũng có chút da đầu phát tê, lại không tự chủ lui về phía sau, có chút lo lắng nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương không sợ hãi, ghé lên nhìn thấy trên cửa có cái lỗ, vuông vức, không sai biệt lắm to bằng đầu người, trưởng trần nói cho Diệp Thiếu Dương, từ sau khi di thái thái (vợ bé) nhốt ở nơi này, mỗi ngày liên thông qua lỗ cửa này hướng bên trong đưa đồ ăn.
Diệp Thiếu Dương đẩy ra tấm chắn lỗ cửa, nhìn hướng bên trong phòng không có cửa sổ, ánh sáng rất tối tăm, có thể mơ hồ thấy đối diện sát tường đặt một cái giường, trên giường có nữ tử ngồi, tóc rất dài, mặc váy vải, đang dùng lược chải đầu từng lần một, trong miệng y y nha nha hát khúc nghe không hiểu.
Cảnh này, rất có cảm giác phim kinh dị.
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm di thái thái (vợ bé) một hồi, di thái thái (vợ bé) chậm rãi đem mặt nâng lên, đối diện với Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy một khuôn mặt khủng bố: trên mặt đủ mọi màu sắc, nhìn một lúc mới biết được như là bôi màu.
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm cô một hồi, lui ra ngoài, dùng sức thở hổn hển mấy hơi, hỏi trưởng trấn: “Trong phòng sao lại thối như vậy?”
Trường trần vừa nghe, có chút khó xử nói: “À thì, bởi vì không dám đem cô ấy thả ra, cô ấy đi vệ sinh cũng đều ở trong phòng, có thùng phân.”
Thúy Vân vừa nghe, cũng nhịn không được nói: “Bao nhiêu ngày không dọn dẹp rồi, vậy phải thối bao nhiêu chứ.”
“Ba năm ngày dọn dẹp một lần, thần trí cô ấy vẫn là có, biết ăn, cũng biết đi vệ sinh, nhưng gặp người là cao, mắng chửi các kiểu, tôi chỉ có thể ba năm ngày mới phái vài người đi vào đè cô ấy, dọn phòng một lần.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, nói: “Trấn trưởng đại nhân đối với cô ấy còn rất để ý nha.”
Trưởng trấn nghe xong lời này, có chút xấu hổ, thở dài nói: “Thực không dám giấu, di thái thái (vợ bé này của tôi là một người em gái họ bà con xa của tôi, từ nhỏ thanh mai trúc mã, về sau tôi ra ngoài xông pha mười mấy năm, cuối cùng lăn lộn được cái chức quan, trong lòng muốn trở về cưới cô ấy, nhưng lúc ấy tôi đã cưới vợ, chỉ cần nạp làm di thái thái (vợ bé), cũng chính là chuyện một hai năm. Tôi vốn định dỗ phu nhân vui vẻ, nạp cô ấy làm thiếp, nào ngờ sinh ra loại việc lạ này, trong lòng tôi cũng rất áy náy với cô em họ này.”
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, trong lòng cũng có vài phần phán đoán, bắt đầu tính toán, ngồi xuống trước cửa, mở ra ba lô, lấy ra bút chu sa, ở trên đầu lưỡi lau nước miếng, sau đó chấm chút chu sa, ở lòng bàn tay bên trái vẽ cái Chương Tâm Lôi.
Trưởng trấn ở bên cạnh nhìn, chú ý tới hồn ấn đủ mọi màu sắc trên tay hắn, nói: “Đây là cái gì?”
“Trợ thủ của tôi, mỗi một cái đại biểu một người, gọi là đến.”
Trưởng trấn nghe không hiểu, thuận miệng hỏi: “Vậy sao cậu không tìm bọn họ đến hỗ trợ?”
“Không tới được.” Diệp Thiếu Dương nhìn mấy đạo hồn ẩn ở lòng bàn tay, thở dài, lẩm bẩm: “Bọn họ nếu có mặt, cho dù tùy tiện đến một người, tôi còn cần vẽ Chương Tâm Lôi cái gì?
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, tiếp tục đem Chương Tâm Lôi vẽ xong, cũng không sốt ruột, hiện tại ban ngày còn tốt, hắn mở tay trái, để Chưởng Tâm Lôi hấp thu nhật tinh, đồng thời nói với trưởng trấn: “Là ai nói cho ông, cô ấy là hồ ly tinh nhập vào?”
Trưởng trấn ngẩn ra, nói: “Mấy tiên sinh trước đó đều nói như vậy, chẳng lẽ không đúng?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đánh rắm, phòng đầy quỷ khí, rõ ràng là nữ quỷ nhập vào, quan hệ cái lông với hồ ly tinh.”
Hắn hiện tại, tuy chỉ có khoảng một thành pháp lực trước kia, nhưng thần thức chưa bị tổn thương, vẫn cường đại như vậy, lấy thần thức bài vị Linh Tiên của hắn, vừa rồi đem đầu dán ở trên lỗ cửa, lập tức có thể cảm giác được trong phòng tràn ngập quỷ khí, trong đó âm trầm khí này, nói rõ là nữ quỷ, hơn nữa âm khí tuy nồng đậm, nhưng không mãnh liệt, Diệp Thiếu Dương lấy kinh nghiệm phong phú của mình phán đoán, nữ quỷ này nhiều nhất là u hồn bình thường, cách oán linh còn một đoạn.
Trường trần sợ hắn là cố ra vẻ lời nói kinh người, nói: “Không thể nào, năm vị tiên sinh, chẳng lẽ đều nhìn lầm?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này rất đơn giản, tên bao cỏ thứ nhất bản thân không giải quyết được, thậm chí cũng không biết là quỷ hay yêu, là tiện cho lừa dối ông nói là hồ ly tinh, tin tức truyền ra, mấy tên lừa đảo phía sau không đối phó được, tự nhiên cũng nói theo là hồ ly tinh, nói thật đi, trưởng trấn đại nhân, ông bị lừa, cái này cũng không kỳ quái, ông người ngốc tiền tiền, không có lừa đảo tìm tới cửa mới là lạ.”
Trường trần nghe hắn nói mình ngốc nghếch tiền nhiều, trên mặt có chút không nhịn được. Thúy Vân dùng cánh tay thúc Diệp Thiếu Dương một phát, trừng mắt nhìn hắn, bảo hắn đừng nói lung tung.
“Chỉ hy vọng người thứ sáu này, không phải lừa đảo.” Trưởng trấn nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương, ôn hoà nói.
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Tôi làm việc ông yên tâm, chỉ cần trả tiền, cái gì cũng xử lý được.”
Trường trần nói: “Cái này cậu yên tâm, chỉ cần có thể cứu A Lan nhà tôi, tiền không phải vấn đề.”
Diệp Thiếu Dương vốn định bàn điều kiện trước với hắn, sau đó nghĩ lại, vẫn là đem quỷ bắt trước, để hắn mắt thấy là thực, vì thế bảo hắn mở cửa.
Trưởng trấn có chút do dự, chần chờ nói: “Cô ấy khỏe vô cùng, mấy người chúng ta khẳng định không phải đối thủ, nếu để cô ấy chạy mất thì phiền toái.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi đã bảo ông mở cửa, khẳng định không có việc gì, ông nghe tôi là được.”
Trưởng trấn đành phải gọi mấy gia đình tới đây, đem khóa mở ra, sau đó đúng ở hai bên cửa, để ngừa vạn nhất.
Diệp Thiếu Dương đạp một cước mở cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT