Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Kiểu như linh phù thì sao?”.
“Vậy đương nhiên được.” Diệp Thiếu Dương đối với linh phù của mình đương nhiên vẫn có tự tin, nếu là dùng máu mình viết, chỉ cần phạm vi không vượt qua trăm dặm, mình đều có thể cảm giác được.
“Nhưng mà, người ta cũng không phải kẻ ngốc, sao có khả năng để anh đem linh phù dán ở trên người hắn, anh nếu có pháp lực bực này, trực tiếp giết chết hắn là được rồi, còn tốn sức vậy.”
Nhuế Lãnh Ngọc trừng mắt nhìn hắn một cái, “Anh cứ nói được hay không được, không dán trên người hắn, dán ở trên vật phẩm tùy thân của hắn.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy không thành vấn đề, anh có thể cảm ứng được linh lực của linh phù, đi đâu anh cũng biết. Chỉ là… Phải làm như thế nào?”
Nhuế Lãnh Ngọc không để ý tới hắn, tìm được di động, gọi điện thoại. Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trên màn hình biểu hiện là hai chữ Vũ Tình, trong lòng kinh ngạc, không biết cô tìm Tạ Vũ Tình làm gì.
“Vũ Tinh, chị bận cái gì thế, buổi chiều vì sao không tới…”
Nhuế Lãnh Ngọc đầu tiên là nói chuyện phiếm một hồi, sau đó chuyển đề tài, hỏi: “Em nghe Thiếu
Dương nói, Lyon tối mai ngồi máy bay trở về phải không, hắn có hành lý hay không?” Diệp Thiếu Dương không nghe thấy Tạ Vũ Tình nói gì, nhìn chằm chằm Nhuế Lãnh Ngọc.
“Được, chị giúp em tra một chút. Thiếu Dương à, anh ấy đã trở lại, đang cùng một chỗ với em… Chị đi đi, đêm động phòng tìm chị nha!”
Diệp Thiếu Dương cho cô tắt điện thoại, hỏi: “Em hỏi Lyon có hành lý hay không làm gì?”
“Sau khi xuống máy bay, cần đi lấy hành lý, anh có thể đem linh phù dán ở trong hành lý của hắn, như vậy bất trị bất giác, là có thể tạo ra hiệu quả theo dõi.”
Đáy lòng Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, “Biện pháp tốt đó, nhưng… Hắn một người khôn khéo như vậy, sẽ không kiểm tra hành lý các thứ sao?”
“Em có biện pháp hắn không kiểm tra được. Chỉ cần hắn có xương hành lý.”
“Biện pháp gì?”
“Đến lúc đó nói sau, chờ tin của Vũ Tình trước đi.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương, nhíu mày, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Diệp Thiếu Dương nói: “Còn có chuyện gì?”
“Anh và Vũ Tình, có phải có chuyện gì gạt em hay không, sao ngay từ đầu, em nói chuyện với chị ấy, chị ấy có chút cảm giác chột dạ?”
“Có sao?” Diệp Thiếu Dương cảm thấy yết hầu phát khô, từ trong cổ họng ép ra mấy câu.
“Có, anh phải biết rằng, trực giác nữ nhân rất chuẩn” Nhuế Lãnh Ngọc cười lạnh nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên giường, cúi đầu không dám nhìn cô.
“Chị ấy chưa ** cho anh chứ?”
“Sao có khả năng!” Diệp Thiếu Dương xua tay, vẻ mặt xấu hổ nói, “Quả thật đã xảy ra một chút việc, được rồi, anh sợ em tức giận không dám nói cho em, thật sự là tình huống đặc thù, em tin tưởng anh.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhấc cằm hắn lên, nhìn chằm chằm vào mắt hắn một hồi, nói: “Vậy anh đừng nói nữa, chưa ** là được.”
“ẶC..Em rộng lượng như vậy?” Diệp Thiếu Dương có chút không dám tin.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, chậm rãi nói: “Người đều là có dục vọng chiếm hữu, em cũng không muốn để anh cùng người khác thế nào, nhưng Vũ Tình đối với anh em là biết, chị ấy một mỹ nhân như hoa như ngọc như vậy… Ở đúng rồi, còn có Tĩnh Như, em gái khác thì không nói nữa, anh có thể đến bây giờ cũng chưa phát sinh quan hệ với họ, đã rất không dễ dàng, em còn muốn như thế nào nữa?”
Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, nụ cười tràn ra ở trên mặt.
Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn một cái, “Anh cũng đừng được tiện nghi khoe mã, nh nếu quá đáng, em khẳng định không buông tha anh!”
“Hắc hắc, yên tâm, lần đầu tiên của anh khẳng định giữ lại cho em!” Diệp Thiếu Dương nói xong liền muốn đi ôm cô.
Điện thoại vừa vặn ở lúc này vang lên, là Tạ Vũ Tình gọi tới, Nhuế Lãnh Ngọc đánh bật cái tay Diệp Thiếu Dương chộp ở trước ngực mình, tiếp điện thoại, nghe một hồi nói: “Vũ Tình, chị có biện pháp nào sớm tiếp xúc được rương hành lý không, ừm… Chính là thời điểm hành lý vừa xuống máy bay… Được, chị cứ vậy đi, kế hoạch cụ thể em ngày mai lại nói cho chị, chính là ở trên trường hành lý dán một tấm linh phù… Được, ngày mai em đi tìm chị.”
Ngắt điện thoại, Nhuế Lãnh Ngọc mỉm cười nói với Diệp Thiếu Dương: “Xử lý xong.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Em có phải muốn đem linh phù giấu ở trong rương hành lý của hắn hay không? Cái này sợ là không thể thực hiện được nhỉ, Lyon nhìn qua rất khôn khéo, nhỡ đầu hắn kiểm tra vật trong rương…”
“Đặt trong tương khẳng định không được, cho dù hắn không kiểm tra cũng không được, quý tộc châu u không có cùi như anh nghĩ, hành lý của bọn họ đều có mật mã đặc thù, không khác lắm với kết bảo hiểm, căn bản không có khả năng mở được.” Nhuế Lãnh Ngọc đắc ý cười cười, “Càng là chỗ bắt mắt, càng dễ bị người ta xem nhẹ.”
“Vậy… Không lẽ dán trên trường?”
Diệp Thiếu Dương vốn thuận miệng nói, không ngờ Nhuế Lãnh Ngọc thế mà thật sự gật đầu, nhất thời cảm thấy có chút ngây dại, rong hành lý chỉ lớn như vậy, hắn là như thế nào cũng không nghĩ ra, Lyon có lý do gì không phát hiện được linh phù dán trên tường.
“Em tự nhiên là có cách.” Nhuế Lãnh Ngọc ghé tai Diệp Thiếu Dương, đem kế hoạch của mình nói một lần.
Diệp Thiếu Dương sau khi nghe xong, quả thực chấn động bởi người trời.
“Móa… Lão bà, em quả thực… So với quân sự còn thông minh hơn!” Diệp Thiếu Dương nịnh nọt đúng mức, thuận tiện chiếm cái tiện nghi.
Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong cái khích lệ này cũng rất đắc ý, tự động loại bỏ tiếng “lão bà” kia của hắn, nói: “Em khác với Tam Sinh, hắn là thực sự có trí tuệ, nhưng càng nhiều là ở phương diện phán đoán đại cục, em không đủ thông minh, nhưng thủ đoạn nhỏ của nữ nhân, anh là không thể không phục… Chuyện này anh muốn cảm tạ em như thế nào?”
“Cái này… Đem lần đầu tiên cho em!”
Diệp Thiếu Dương nháy mắt hóa thân dã thú, vồ lên, không để ý Nhuế Lãnh Ngọc phản kháng, đem cô đè ở trên giường, giở trò, Nhuế Lãnh Ngọc tuy giãy dụa né tránh, vẫn bị hắn khinh bạc một phen, sau đó đem hắn đuổi ra khỏi phòng.
Buổi sáng hôm sau, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau tới sở cảnh sát, tìm được Tạ Vũ Tình, trao đổi chi tiết một phen. Tạ Vũ Tình đã liên hệ hệ thống cảnh vụ sân bay, tìm bọn họ phối hợp hành động.
Bởi vì Tạ Vũ Tình bên này cũng chưa lập án, dựa theo bình thường mà nói, hệ thống cảnh vụ sân bay đúng ra không nên phối hợp, Tạ Vũ Tình không có cách nào cả, đành phải vận dụng một ít quan hệ sau đó xử lý.
Sau khi nghe xong kế hoạch của Nhuế Lãnh Ngọc, Tạ Vũ Tình trầm ngâm một lúc, nói: “Thiếu Dương, nếu cậu tìm được chỗ hắn ẩn thân, tính làm thế nào?”
“Phát động đánh bất ngờ, diệt bọn hắn.” Diệp Thiếu Dương trả lời rất dứt khoát, trước đó hắn với Nhuế Lãnh Ngọc đã từng thảo luận vấn đề này, quỷ hút máu ở châu u, tựa như tà vật tà tu Hoa quốc bên này, tính nguy hại cho xã hội rất lớn, vẫn luôn bị giáo hội đuổi giết, coi như là chết không đáng tiếc. Diệp Thiếu Dương tuy không phải pháp sư châu u, nhưng nghe Nhuế Lãnh Ngọc nói như vậy, đối với giết quỷ hút máu cũng không có áp lực tâm lý gì, dù sao trước đó bị quỷ hút máu cùng người sói vậy công, cũng đã giết không ít.
Tạ Vũ Tình nói: “Chị cũng không phải pháp sư, về phần phương diện chiến đấu, trông hết vào bản thân các người, chị không cho ra được chú ý gì, nhưng chị nghĩ là một điểm, cậu đã là người, cậu suy nghĩ một chút, bọn họ có biện pháp nào dùng thủ đoạn đối phó người thường đối phó cậu không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT