“Chính là hai người dính cùng một chỗ.” Diệp Thiếu Dương biết cô là nói giỡn, nhướng mày nói.
ăn một bữa bánh bao ngon lành, Tạ Vũ Tình lái xe đưa Diệp Thiếu Dương về nhà, lấy một ít pháp khí, sau đó đưa hắn đi chỗ ở của Diệu Mộng Khiết.
“Lâm Thủy Sơn trang?” Nghe được Diệp Thiếu Dương báo địa chỉ, Tạ Vũ Tình thở hắt ra, “Đó hầu như là tiểu khu đắt nhất toàn thành phố, quả nhiên là thổ hào.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Có gì quan với tôi.”
Đưa Diệp Thiếu Dương đến nơi, Tạ Vũ Tình và Tuyết Kỳ liền đi trở về, Diệp Thiếu Dương tự mình lấy ra chìa khóa mở cửa, vừa mới vào phòng khách, liền nhìn thấy Diệu Mộng Khiết cùng một nữ tử ngồi ở trên sô pha, phía sau còn vài tiểu cô nương đứng, thuần một sắc đều là người ngoại quốc tóc vàng mắt biếc.
“Thiếu Dương ca, anh đã trở lại.” Diệu Mộng Khiết đứng lên, chỉ vào nữ nhân ngoại quốc kia ngồi
bên người mình nói: “Vị này chính là Eva, bằng hữu trung thành nhất gia tộc tôi, cũng là bạn tốt của tôi.”
Diệp Thiếu Dương và Eva này bắt đầu đánh giá lẫn nhau.
Eva nhìn qua hơn ba mươi tuổi, làn da trắng bóc, tóc vàng óng ánh, mắt to môi mỏng, tuy Diệp Thiếu Dương đối với người ngoại quốc không quá hiểu, cũng biết người phụ nữ này hẳn là thuộc loại người da trắng huyết thống tương đối thuần khiết.
Eva mặc một cái màu đen váy dài, nhìn qua có chút cảm giác như là vu nữ, vẻ mặt rất lạnh nhạt, không chút khách khí dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới.
Diệp Thiếu Dương hướng cô vươn tay. Eva đeo găng tay trắng không quá vui vẻ nâng lên, bắt tay với hắn một cái, dùng tiếng Pháp hỏi một câu gì đó.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, nói: “Tôi nghe không hiểu ngoại ngữ.”
Diêu Mộng Khiết nhìn thoáng qua Eva, nói: “Đừng như vậy, Eva cô cũng không phải không biết nói tiếng Trung.”
Eva lúc này mới lạnh như băng toát ra một câu tiếng Trung “Chào cậu.” Giọng điệu có chút cứng ngắc, trình độ tiếng Trung có sự chênh lệch với Kim tiên sinh, cùng Diêu Mộng Khiết càng không có cách nào so sánh.
“Chào cô.” Diệp Thiếu Dương chào hỏi, tò mò nói với Diêu Mộng Khiết: “Sao người bên cạnh cô đều biết tiếng Trung?”
Diêu Mộng Khiết nhún vai, nói: “Bởi vì mẹ tôi là người Hoa, cực lực tôn sùng tiếng Trung, mấy người bạn thân mật bên cạnh bà đều ở dưới sự ảnh hưởng của bà học tiếng Trung đơn giản, Kim tiên sinh là ngoại lệ, hắn là quản gia, cần giao tiếp với rất nhiều người, hắn biết tám loại ngôn ngữ.”
Diệp Thiếu Dương chấn động quay đầu nhìn về phía Kim tiên sinh, Kim tiên sinh đứng ở trước sô pha, trên mặt không có biểu cảm gì cả.
Diêu Mộng Khiết khoác một tay lên trên vai Eva, nói: “Eva, vị Diệp tiên sinh này chính là tôi tìm đến bảo hộ tôi, anh ấy là pháp sư Hoa quốc, một tháng tới đây hắn sẽ bảo hộ bên cạnh tôi.”
Eva lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Dương, dùng tiếng Trung có chút ngắc ngứ chậm rãi nói: “Diệp tiên sinh, mạo muội xin hỏi, Catherine trả cho anh bao nhiêu thù lao?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tám mươi vạn.”
Eva suy nghĩ một phen, nói: “Diệp tiên sinh, tôi tôn kính nghề nghiệp của anh, thân phận của tôi, khiến tôi có thể làm chủ một số việc cho Bourbon gia tộc: tôi trả thêm cho anh một nửa tiền thù lao, hy vọng vui lòng nhận cho, sau đó xin bỏ dở quan hệ ủy thác giữa ngài cùng Catherine.”
Cô dùng từ rất là chú ý, nhưng giọng điệu và ý tứ để lộ ra lại là rất không khách khí, Diệp Thiếu Dương nghe xong rất khó chịu, cười cười nói: “Ý tứ tôi cái gì cũng không làm, tiền này cứ cầm đi?”
Eva còn chưa mở miệng, Diêu Mộng Khiết giành trước nói: “Eva cô đừng như vậy, Diệp tiên sinh là người rất tốt, hơn nữa có pháp lực rất mạnh, anh ấy có thể đồng ý ra tay giúp tôi, tôi rất cảm kích.”
Eva quay đầu nhìn cô, thản nhiên nói: “Tôi không tin tưởng bất cứ pháp sư nào không tin Thượng Đế, không có Thượng Đế yêu mến, pháp lực của hắn từ đâu mà có?”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này không khỏi bật cười, nói: “Tôi nói này bà dì, trên đời này không phải chỉ có một loại tín ngưỡng là Thượng Đế.”
Eva lạnh lùng nói: “Ân huệ của Thượng Đế, mới là nguồn suối của tất cả pháp lực, còn lại dùng tiếng Trung Quốc các người nói, đều là bàng môn tả đạo.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, hắn đã nhìn ra, Eva này là loại pháp sư rất bảo thủ, đối với bất cứ tông phái nào trừ điều mình tín ngưỡng đều là một loại thái độ hoài nghi cùng miệt thị, người như thế ở giới pháp thuật Hoa quốc thật ra cũng không thiếu, đặc biệt là niên đại đạo phật tranh cãi, hai bên quả thực thế như nước lửa, nhưng về sau vẫn là đạt thành giải hòa.
Đối với loại người kiêu ngạo này, Diệp Thiếu Dương biết không thuyết phục được bọn họ, huống hồ trước đó Diêu Mộng Khiết đã từng dặn mình, ít nhất nể mặt của cô, không làm khó vu nữ này, sau đó chỉ cười cười không lên tiếng.
Eva hướng mấy cô nương đứng ở sau người nói một câu gì đó, cô nương kia lập tức xoay người mở ra túi xách, từ bên trong lấy ra một quả cầu thủy tinh màu đỏ, nâng ở trong tay, Diệp Thiếu Dương lập tức cảm nhận được một luồng linh lực cường đại từ trong quả cầu thủy tinh tràn ra.
“Diệp tiên sinh, thứ tôi nói thẳng, anh nếu muốn làm bảo tiêu của Catherine, ít nhất chứng minh thực lực của anh.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai một cái, nói: “Chứng minh như thế nào, đánh một trận?”
Eva tay nâng quả cầu thủy tinh, nói: “Anh có thể ngăn được ba lượt chú ngữ công kích của tôi, liền có thể lưu lại.”
Ba lần… Diệp Thiếu Dương không quá hiểu biết đối với thông linh sư châu Âu, trước đó là có chút không quá để ở trong lòng, về sau trải qua Nhuế Lãnh Ngọc nhắc nhở, bản thân cũng từng đối phó một vu nữ linh tu hội, biết vu thuật châu Âu thật ra cũng không phải ngồi không, nhưng cái gọi là ba lượt chú ngữ công kích… Diệp Thiếu Dương thật sự rất muốn cười, vì thế liền thật sự nở nụ cười.
“Diệp tiên sinh, anh cười cái gì?”
“Không có gì.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Vẫn là đừng đánh, giữ lại chút mặt mũi đi.”
“Diệp tiên sinh đã cần thể diện, không bằng cầm tiền chạy lấy người đi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi là vì chiếu cố mặt mũi của cô.” Quay đầu nhìn thoáng qua Diêu Mộng Khiết, phát hiện cô tuy đang khuyên Eva thu tay lại, nhưng thái độ không phải quá tích cực, lập tức hiểu: cô cũng muốn kiến thức một phen thực lực của mình.
Tuy trước đó có Chu Tĩnh Như giới thiệu, cô cũng từng đi theo mình vài ngày, nhưng dù sao mình chưa từng thật sự ra tay, cô ấy đối với thực lực của mình, khẳng định không phải xác định như thế nào cả, cho nên muốn mượn tay Eva, nghiệm chứng một phen thực lực của mình. Ý tưởng này cũng không có gì đáng trách.
Đôi môi mỏng của Eva lộ ra một nụ cười khinh miệt. “Pháp sư Hoa quốc, chẳng lẽ đều là biết ăn nói như vậy sao?”
“Pháp sư Hoa quốc, không thích so đấu với người ta, ít nhất tôi không thích.”
“Tôi sẽ cho rằng cậu là tự tìm bậc thang cho mình xuống, cậu nếu không cần tiền cũng muốn lưu lại, tôi thật sự phải hoài nghi dụng tâm của cậu đối với Catherine.” Eva khí thế bức người.
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Cô nói như thế nào cũng được, pháp thuật của tôi là dùng để bắt quỷ hàng yêu, so đấu với con người cái gì, thật sự không có hứng thú.”
Nói xong nhìn Diêu Mộng Khiết một cái, “Tôi vào phòng đây, có việc nhớ gọi tôi là được.” Hướng Eva cười cười, xoay người lên lầu.
Eva hướng về phía bóng lưng hắn cười lạnh, đem thủy tinh cầu giao cho cô nương phía sau cất đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT