Mấy người không hiểu ý hắn, nhưng ra sức lắc đầu.
“Bọn họ nói dối.” Phía sau, một thanh âm nói. Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, thấy là một tiểu đạo sĩ mười bảy mười tám tuổi, rất trấn định nhìn mình. Lúc này mới nhớ tới ở thời điểm các sư huynh đệ đều đào tẩu, chỉ có hắn không đi.
Tứ Bảo lập tức nói: “Thiếu Dương, hắn tên Chung Trạch Văn, không giống với bọn người kia, lúc trước chưa kịp nói với cậu, hắn ở bên dưới từng giúp tôi rất nhiều, hắn là bị ép gia nhập Chúng Các phái.”
“Đúng vậy, Chúng Các phái giết người lấy hồn tà tu, luyện chế vu cổ, bọn họ đều từng giết người.” Chung Trạch Văn đi qua, chỉ vào một đạo sĩ trong đó nói, “Kẻ này, ít nhất từng giết năm người, đều là trẻ con bảy tám tuổi.” Đi đến trước mặt người1thứ hai nói, “Kẻ này cũng không kém, từng giết ít nhất ba người.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu chưa từng giết người?”
Chung Trạch Văn lắc đầu.
“Vậy cậu vì sao phải ở cùng bọn họ?”
“Tôi lúc còn nhỏ quê nhà gặp nạn Mã Hồ Tử, tôi được sư phụ cứu, sư phụ tôi là tiền nhiệm chưởng giáo Chúng Các phái, nhận tôi làm đồ đệ, về sau sư phụ tôi bị Thiên Long đạo nhân âm mưu hại chết, hắn là sư đệ của sư phụ tôi… Vì làm chưởng giáo, dùng tà thuật luyện hóa sư phụ tôi, Thiên Long sau khi lên làm chưởng giáo, giết chết rất nhiều người phản kháng, lại thu nạp đám cặn bã giới pháp thuật khắp nơi, Chúng Các phái cũng liền biến thành như bây giờ, hành vi của những người này, tôi vẫn luôn nhìn thấy. Mục đích tôi ở lại Chúng Các phái, chính là muốn có một ngày đánh lén Thiên Long, báo thù cho sư5phụ tôi, sau đó cho dù tôi chết, cũng là không uổng!”
Mấy đạo sĩ nghe hắn nói như vậy, lập tức kêu to oan uổng.
Diệp Thiếu Dương mặc kệ bọn họ, hỏi Chung Trạch Văn, “Cậu ở Chúng Các phái là ngoại tộc, lại là đồ đệ của tiền nhiệm chưởng giáo, Thiên Long đạo nhân vì sao sẽ tín nhiệm cậu?”
Chung Trạch Văn lắc đầu nói: “Hắn không phải là thật sự tín nhiệm tôi, bằng không tôi cũng sẽ không mãi không tìm được cơ hội xuống tay, tôi có thể ở lại Chúng Các phái, tự nhiên có thủ đoạn của tôi, tôi không muốn nói về những chuyện cũ khuất nhục nữa, xin Diệp chưởng giáo tin tưởng tôi, đừng hỏi nữa. Nếu là không tin tôi, có thể câu hồn tra hỏi.”
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào mắt hắn, sau đó gật gật đầu, quay đầu hỏi mấy đạo sĩ kia: “Hỏi lại một lần, các ngươi từng người giết chưa, thủ3đoạn câu hồn tra hỏi, ta không muốn dùng ở trên thân các ngươi.”
Mấy đạo sĩ vừa nghe, thấy không thể chống chế, đành phải đùn đẩy là Thiên Long đạo nhân ép bọn họ tà tu vân vân. Diệp Thiếu Dương nghe xong, xoay người nhìn Tiểu Cửu vẫn theo bên người, nói: “Ngươi và Ngô Gia Vĩ đi địa động một lần, đem toàn bộ đạo sĩ tham dự tru sát Gia Đạo huynh đệ kết thúc hết, không giữ lại một ai, sau đó đem thi thể Gia Đạo huynh đệ mang về.”
Thiên Long đạo nhân đã chết, các đạo sĩ còn lại, ở trong mắt Tiểu Cửu cũng không có gì khác với cỏ rác.
Tiểu Cửu gật gật đầu, vừa muốn xuất phát, Diệp Thiếu Dương gọi cô lại, nghĩ chút rồi nói: “Đám giáo đồ kia đừng giết, bọn họ cũng là người bị hại, bọn họ không có Đại Tế Ti, cũng không có cổ mộ cần thủ, tương lai có thể3sẽ đường ai nấy đi, kệ bọn họ đi thôi.”
Sau đó nói với Ngô Gia Vĩ: “Cậu lập tức hồn về thân thể, sau khi đi, có thể tự mình động thủ, nếu nghĩ nghiệp chướng, tính ở trên đầu tôi.”
Ngô Gia Vĩ cảm kích nhìn hắn một cái, nói: “Tôi báo thù cho em trai, sợ cái gì nghiệp chướng.” Hồn phách lập tức trở lại thân thể. Diệp Thiếu Dương tiến lên đẩy khí qua cung, giúp hắn tỉnh táo lại, bảo Tiểu Cửu cõng hắn đi.
Tiểu Cửu nhìn hắn một cái, nói: “Cái này không được.”
Hiện ra chân thân, dùng một cái đuôi cuốn lấy Ngô Gia Vĩ, nhấc ở giữa không trung, lao vút đi.
Diệp Thiếu Dương nhìn mấy đạo sĩ, nói: “Các ngươi đều là pháp sư tà tu, cũng đều từng giết người, ta vì giới pháp thuật thanh lý môn hộ, các ngươi chết ở trên tay ta, cũng không tính là thiệt.”
Mấy đạo sĩ vừa nghe, bị dọa hồn vía5lên mây, lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Một đạo sĩ đau khổ cầu xin: “Diệp chưởng giáo, dựa theo quy củ giới pháp thuật, pháp sư đều phải tuân thủ pháp luật nhân gian, không thể khai sát kiếp, xin Diệp chưởng giáo phế đi đan điền khí hải của chúng tôi, tha chúng tôi một mạng.”
Diệp Thiếu Dương nói; “Hình như là như vậy, mặc kệ là quy củ giới pháp thuật, hay là pháp luật nhân gian, ta đều không có tư cách giết các ngươi…”
Mấy đạo sĩ nghe hắn nói như vậy, tựa như có cơ hội chuyển biến, mỗi người dập đầu cầu xin.
“Nhưng mà… Các ngươi giết những người đó, các ngươi có tư cách giết bọn họ sao?”
Mấy đạo sĩ ngây ra tại chỗ, còn muốn cầu xin, Diệp Thiếu Dương đã xoay người sang chỗ khác, nhanh chóng nói: “Chanh Tử động thủ, trực tiếp thu hồn, đưa hướng Thiên tử điện xử lý!”
Chanh Tử đã sớm4không chờ nổi nữa, lập tức lao lên…
Diệp Thiếu Dương cúi đầu, hướng phía doanh địa yên lặng đi đến.
Ở trong doanh địa đem đồ đạc mỗi người thu thập tốt, đợi khoảng một giờ, Tiểu Cửu dùng cái đuôi mang theo Ngô Gia Vĩ cùng thi thể Ngô Gia Đạo trở về.
“Đều giải quyết rồi.” Ngô Gia Vĩ chỉ nói một câu như vậy, Diệp Thiếu Dương cũng không hỏi hắn quá trình.
Tiểu Cửu đem thi thể Ngô Gia Đạo đặt trên mặt đất, đoàn người Diệp Thiếu Dương tiến lên nhìn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại một câu cũng nói không nên lời.
“Diệp thiên sư, có chuyện gì cứ việc phân phó, tuyệt đối đừng đem tôi coi là người ngoài nha…”
Khi hai người lần đầu tiên gặp mặt, lời Ngô Gia Đạo nói, vẫn như cũ ngay tại bên tai, ngay cả vẻ mặt hắn lúc ấy nói câu này, Diệp Thiếu Dương cũng nhớ rõ.
Mắt Diệp Thiếu Dương mơ hồ.
Tuy quen biết nhau không lâu, cũng chưa từng ở chung như thế nào cả, nhưng Ngô Gia Vĩ chết bi tráng cỡ nào… Diệp Thiếu Dương thở dài, nói với Ngô Gia Vĩ: “Xin lỗi, nếu không phải tôi bảo cậu ấy đi địa động, cậu ấy cũng sẽ không chết…”
Ngô Gia Vĩ vừa nghe, lạnh lùng nói: “Anh nếu nói như vậy, đó là khinh thường nó, nó vẫn ghi nhớ câu nói kia của anh, nó đã làm được, cũng là chết có ý nghĩa.”
Diệp Thiếu Dương cúi người nhìn thi thể Ngô Gia Đạo, lẩm bẩm: “Đạo chi sở tại, tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ, cậu đã làm được…”
Mọi người cũng đều cảm hoài không thôi.
Diệp Thiếu Dương dài thở dài một hơi, đứng dậy hỏi Ngô Gia Vĩ: “Cậu tính mang cậu ấy trở về an táng sao, hay là dựa theo quy củ đạo môn?”
Quy củ đạo môn, pháp sư nếu là ở trong chiến đấu tróc quỷ hàng yêu tử vong, thi thể bình thường đều an táng ở phụ cận, lấy ý tứ trấn thủ một phương, coi như là một loại nhớ lại đối với vinh quang của hắn lúc còn sống, tựa như tướng quân cổ đại chết trận sa trường, bình thường sẽ không đưa về triều đình, trực tiếp da ngựa bọc thây, an táng ngay tại chỗ.
Ngô Gia Vĩ nói: “Cứ táng ở đây đi, nó còn chưa cưới vợ sinh con, càng không có chú ý phong thuỷ gì.”
Còn chưa cưới vợ sinh con, không đến hai mươi tuổi, cứ như vậy chết rồi, tựa như một đóa hoa, thời điểm nụ hoa chưa nở đã điêu linh…
Mấy người cùng nhau đi ra, ở bên cạnh dòng suối tìm một chỗ, đào hố đem di thể Ngô Gia Đạo đặt vào. Diệp Thiếu Dương lấy ra hung bài “Tróc quỷ liên minh” của bản thân, đặt ở trước ngực Ngô Gia Đạo.
“Cậu là một thành viên của tróc quỷ liên minh, vĩnh viễn đều là vậy…”
Sau khi đem Ngô Gia Đạo vùi lấp, Ngô Gia Vĩ từ bên nước suối đào một cây hồng liễu non qua, trồng ở trên mộ Ngô Gia Đạo, chỉ cần dòng suối không cạn, mầm cây liền có thể sinh trưởng tiếp, như vậy tương lai mặc kệ qua bao lâu, đều có thể thông qua cái này tìm được phần mộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT