“Hình như không sao rồi.” Tạ Vũ Tình chớp chớp mắt nói, sau khi xác thực không có việc gì, cô lập tức lại quan tâm Diệp Thiếu Dương, nói: “Lúc trước người kia bảo cậu đi đối phó Bạch Khởi, cậu vì sao ra sức khước từ, đi thì chết, có cái gì phải sợ.”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nói: “Chị cũng thật biết nói, nếu dễ đối phó như vậy, Từ Văn Trường lại đích thân tới tìm tôi? Chị là không biết Bạch Khởi lợi hại bao nhiêu.”

Tạ Vũ Tình nói: “Lợi hại bao nhiêu, chẳng lẽ so với Nữ Bạt còn lợi hại hơn?”

“Ít nhất không ở dưới Nữ Bạt.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Thật ra sát thần rốt cuộc mạnh đến mức độ nào, thật sự không rõ, dù sao đã quá xa xưa rồi, sau Đường triều, thì không còn lời đồn về hắn, em từng xem trên điển tịch, hồn phách Bạch Khởi là từng làm loạn vài lần, mỗi một lần đều tạo thành hạo kiếp, nhưng thực lực cụ thể thì không thể nào phân tích. Không biết đạo gia bọn anh đối với hắn có ghi chép gì?”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Không sai biệt lắm với bên em, nhưng thêm một nét bút. Em có biết Đường triệu trở về trước, nhân gian ai pháp lực mạnh nhất hay không?”

Nhuế Lãnh Ngọc suy nghĩ một phen nói: “Khương Tử Nha?”

“Đó là nhân vật truyền thuyết. Nhân loại có ghi lại, trừ những kẻ phi thằng kia, mạnh nhất trong nhân loại là phương sĩ Từ Phúc, thật ra hắn cũng không phải mạnh nhất, chỉ là các phương sĩ khác không phải luyện đan thì là dưỡng khí tu đạo, rất ít thật sự đánh cùng người, Từ Phúc là thật sự từng đánh với người, hơn nữa chiến tích phi thường huy hoàng.

Nghe nói lúc ấy Vũ An quân Bạch Khởi đào hố giết ba mươi vạn Triệu quân, những binh sĩ bị chôn sống đó oán khí sâu nặng, âm hồn không tiêu, ở nhân gian làm loạn, lúc ấy còn chưa có giới pháp thuật, cũng chưa có đạo sĩ, phương sĩ bình thường là đi một chết một, về sau Từ Phúc đi qua, cụ thể dùng pháp thuật gì không biết, nghe nói mạnh mẽ đem những oan hồn đó đều siêu độ, sau đó tính cả hồn phách Bạch Khởi cùng nhau phong ấn ở trong ngôi mộ lớn, lúc này mới có các đời phong ấn của đời sau.”

Nhuế Lãnh Ngọc chậm rãi gật đầu, nói: “Từ Phúc em là từng nghe nói, nghe nói là Nghiễm Thành Tử hạ giới, chuyên vì đối phó sát thần Bạch Khởi?”

“Đó là thần thoại, không nhắc nữa, nghe nói Từ Phúc lúc ấy là tấu lên bảy mươi hai tinh tú, mượn dùng lực lượng tinh tú, mới phong ấn sát thần, loại pháp thuật này gần như thần thoại, trừ Từ Phúc, chưa từng nghe nói có ai dùng. Đây là trong điển tịch đạo1gia ghi lại, niên đại quá lâu, rất nhiều thứ đều đã mơ hồ, nhưng thực lực Từ Phúc khẳng định là siêu mạnh, ngay cả hắn cũng miễn cưỡng mới có thể phong ấn Bạch Khởi, nếu bảo anh chống lại Bạch Khởi, quả thực chính là chịu chết.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Từ công không phải đã nói sao, chỉ cầu phát hiện chỗ phong ấn Bạch Khởi, sau đó có thể hướng hắn cầu viện.”

“Anh chỉ sợ đến lúc đó chưa có cơ hội cầu viện đã chết.”

Tạ Vũ Tình nói: “Phong ấn, vì sao lại là phong ấn, Nữ Bạt cũng là phong ấn, Bạch Khởi này cũng là phong ấn, hình như quỷ quái lợi hại đều là bị phong ấn, không thể đổi chút mới mẻ sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chị quả thật đã nói đúng, loại tà vật cấp bậc này, muốn trực tiếp tiêu diệt, hầu như không có khả năng, nhiều nhất chỉ là phong ấn lại, nếu là một đời tông sư, sẽ lưu lại tin tức cho hậu nhân, hoặc là bảo hộ phong ấn, hoặc là gia cố phong ấn, trăm ngàn năm qua đều là như5thế.

Nhưng đại bộ phận phong ấn, bởi vì chiến tranh các loại nguyên nhân, căn bản không có ai quản lý, rất nhiều tà vật chính là như vậy xuất hiện trở lại. Bạch Khởi này từ sau Đường triều đã chưa từng đi ra gây chuyện, đã phi thường khó có được rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Nếu tổ tiên cậu Diệp Pháp Thiện thật sự là một người cuối cùng gia cố phong ấn, rất có thể là ông ấy dùng thủ đoạn gì, khiến Bạch Khởi trăm kiếp không ra.”

Diệp Thiếu Dương chậc chậc lưỡi, không ngờ phong ấn Bạch Khởi chuyện này, thế mà còn nhấc lên quan hệ với tổ tông mình, Diệp Pháp Thiện năm đó phong ấn Bạch Khởi, mình nay lại phải đi tìm hắn, chẳng lẽ đây là cái gọi là số mệnh?

Lúc này Lâm Tam Sinh chen vào một câu: “Thiếu Dương, lúc trước người nọ nói cho ngươi, mộ Bạch Khởi ở hướng tây bắc, mà đại nhân vật họ Tào kia tìm ngươi đi thăm dò cổ mộ gì đó, hai người này có thể là cùng một chuyện hay không?”

Diệp Thiếu Dương vốn chưa nghĩ tới3loại khả năng này, nghe Lâm Tam Sinh nói như vậy, nghiêm túc suy nghĩ một phen, tin tức hai bên thật đúng là đối nhau, vô cùng có khả năng là một chuyện!

Nếu cổ mộ Tào Vũ đám người kia thăm dò, thật sự chính là mộ của sát thần Bạch Khởi, vậy lúc trước chết nhiều người như vậy, hoàn toàn có thể lý giải.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Nếu thực là như vậy mà nói, vậy thì quá khéo rồi, thậm chí căn bản không phải trùng hợp: âm ty ủy thác anh điều tra mộ Bạch Khởi, chính phủ cũng tìm anh làm điều tra tương tự, phương diện này sẽ có gì liên hệ hay không?”

Nghĩ tới nghĩ lui, bởi vì lượng tin tức quá ít, không ra kết quả gì, Diệp Thiếu Dương quyết định tạm thời không nghĩ, đi về hảo hảo nghỉ ngơi trước một phen, chờ trở lại gặp được Tào Vũ nói sau, đương nhiên, là chờ tự hắn tìm tới cửa.

“Lão đại, cái này.” Lúc sắp đi, Tiểu Thanh đem Âm Dương Kính đưa tới. Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới ở trong không gian giam3cầm, mình bảo bọn họ dùng Âm Dương Kính thu nạp các quỷ hồn bị Vương Mạn Tư nô lệ hoá khống chế, hiện nay trên trăm quỷ hồn đều ở trong Âm Dương Kính.

“Thiếu chút nữa quên cái này, nhưng hiện tại là ban ngày, buổi tối nói sau.” Diệp Thiếu Dương nói xong, gọi mọi người cùng nhau trở về.

Trong trường học sương mù dày đặc đã tan, mưa tạnh trời quang, trời nắng đã lâu chưa có khiến các học sinh đều cảm thấy rất thoải mái, rất nhiều học sinh đi ở trên đường, so với thưòng ngày càng thêm hoạt bát cởi mở.

Trong loa to của trường học truyền phát hành động quản chế phối hợp cảnh sát cũng đã giải trừ, hướng các học sinh xin lỗi cùng trấn an, vì tỏ vẻ xin lỗi, căn tin miễn phí ba ngày…

Các học sinh lớn tiếng hoan hô.

“Miễn phí ba ngày, Lưu Minh cũng xuất huyết rồi.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Đúng rồi, rất nhiều học sinh nán lại lâu ở trong khí độc, trong cơ thể có chút chướng khí xâm nhập, tuy mình cũng5có thể thanh trừ, nhưng trong ngắn hạn đối với khí vận có điều ảnh hưởng, cho thuốc từng người khẳng định không có khả năng, có biện pháp nào tốt không?”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Cái này có gì khó, căn tin không phải miễn phí đưa cơm sao, bảo Lưu Minh làm phong phú một chút, mọi người nhất định xua cũng xua không hết, đến lúc đó bỏ vào trong canh chút nước bùa, không phải cái gì cũng giải quyết được sao.”

“Đúng vậy!” Diệp Thiếu Dương vỗ ót, hướng Nhuế Lãnh Ngọc cười hì hì nói: “Chỉ em thông minh nhất, so với quân sư còn thông minh hơn.”

Lâm Tam Sinh “hừ hừ” hai tiếng, đáp lại.

Đứng ở cửa vườn hoa nhỏ, nhìn cảnh tượng học sinh lui tới, châu đầu ghé tai, vui cười đùa giỡn trên trục đường chính phía trước, trong lòng Diệp Thiếu Dương rất cảm khái.

Đoàn người cũng đều rất cảm khái, đều dừng bước chăm chú nhìn.

Lâm Tam Sinh đặt một tay lên trên vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Nếu không phải ngươi, nơi này tám phần đã trở thành một biển máu, những người này cũng rất có4thể đã đến Thiên Tử điện đưa tin. Thiếu Dương ngươi công đức vô lượng.”

Diệp Thiếu Dương đắc ý nói: “Các huynh đệ, chúng ta tróc quỷ hàng yêu là vì cái gì chứ!”

Mọi người đều động dung.

Lý Lâm Lâm nói: “Đáng tiếc ngươi làm nhiều như vậy, những người này hoàn toàn không biết, cũng sẽ không có ai cảm tạ ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play