Hoàng quan chủ khẽ giật mình, lập tức cười ha ha, phất phất tay ngăn vị đạo sĩ trẻ tuổi kia lại, nói với Diệp Thiếu Dương: “Diệp chưởng giáo không phản bác được, bắt đầu hung hăng càn quấy sao?”

Ngay cả Tiểu Cửu cũng giật mình, không hiểu vì sao Diệp Thiếu Dương lại nói như vậy, nghi hoặc nhìn hắn.

Diệp Thiếu Dương chỉ vào đạo sĩ trẻ tuổi kia nói: “Ta không có nói sai, hắn là chuyển thế quỷ đồng.”

Hoàng quan chủ dựng lông mày lên: “Lão toét! Ngươi có chứng cứ gì?”

“Ta không có chứng cứ.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Vậy các ngươi có chứng cứ gì mà nói Đạo Phong là chuyển thế quỷ đồng? Nếu ta nhận định vị đệ tử này của ngươi mới là quỷ đồng, xuống tay với hắn, ngươi chẳng lẽ không giúp, như vậy là thành bao che nghi phạm rồi? Nếu ngươi đã có thể như vậy, ngươi dựa vào cái gì mà lấy cớ để nói ta, để chỉ trích sư phụ ta?”

Hoàng quan chủ chấn động, đám người phía sau y cũng khiếp sợ không thôi, Diệp Thiếu Dương quả thật làm cho người ta không phản bác lại được.

Hoàng quan chủ âm lãnh nói: “Vô Cực Thiên Sư đã nhận định Đạo Phong là chuyển thế quỷ đồng, tự nhiên có chứng cứ.”

“Vậy ngươi đem chứng cứ ra đi chứ?”

Trang Vân nói: “Nói nhảm, sư tôn đã đi, đi đâu để tìm lão nhân gia ông làm chứng chứ chứ!”

“Ngươi mới nói nhảm, sư phụ ta cũng đã chết, không phải các ngươi cũng đem sư phụ ta lên để hỏi chứng cứ sao?”

Trương Vân câm nín, Hoàng quan chủ cũng không dám nói gì.

Ban đầu bọn họ đều đã chuẩn bị đầy đủ, dùng đạo nghĩa để áp đảo tuyệt đối Diệp Thiếu Dương, nào nghĩ tới Diệp Thiếu Dương không theo lẽ thường, dùng phương thức phản chứng, khiến cho vấn đề vốn đang rõ ràng ngày càng rắc rối…

Tiểu Cửu tán thưởng nhìn Diệp Thiếu Dương rồi nói: “Cư vị tuy là đến từ nhân gian, nhưng đã sớm phi thăng lên Thanh Minh, đối với chuyện giữa người với người ở nhân giới làm sao hiểu rõ, làm sao có thể chỉ vì lời nói từ một phía đã định tội người ta, đến tột cùng chuyển thế quỷ đồng là ai, việc này không thể coi thường, chúng ta vẫn nên chờ Âm Ti đưa ra kết luận đi rồi sau đó hẳn định đoạt, cũng đừng có tự tiện chủ trương.”

Lời nói này của nàng cũng được người trong mấy trận doanh lớn ủng hộ.

Tứ sơn thập nhị môn vốn chính là kiềm chế lẫn nhau, hợp tung liên hoành, mục đích lần này bọn họ tới vốn là tính mượn chuyện Hồ Vương nhận chủ để chèn ép uy tín của Thanh Khâu Sơn, chỉ thế thôi, đối với thị thị phi phi của giới pháp thuật nhân gian, bọn họ cũng lười quan tâm tới.

Lại nói chuyện chuyển thế quỷ đồng là chuyện không thể coi thường, bọn họ hoàn toàn không hiểu rõ chân tướng, không dám lao vào trong vũng nước đục này.

Nhiều người nhìn như vậy, nếu như lại càng làm tới, mọi người chỉ sẽ càng không kiên nhẫn, Hoàng quan chủ đất đắc dĩ đành phải từ bỏ vấn đề này: “Chuyện này bỏ qua đi, Diệp chưởng giáo, Huyền Không Quan và Chúng Các phái chúng ta vốn có chung nguồn gốc, Vô Cực Thiên Sư cũng là lão bằng hữu của ta, ta cũng vì cái chết của y mà muốn một thời giải thích.”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh trong lòng, biết là lão già này đang nói bậy nói bạ: Hắn biết dệ tử Chúng Các phái chết vào thời nhà Nguyên rồi mới tới nơi này, mặc dù Vô Cực THiên Sư có bối phận tối cao trong chúng đạo môn, nhưng cũng không thể có tuổi thọ hơn một ngàn năm, hai người làm sao quen biết?

Không hơn người ta không phải là nhận biết, điều này cũng không phản bác được, dù sao Vô Cực Thiên Sư chết rồi, không có chứng cứ.

Diệp Thiếu Dương lập tức cười lạnh một tiếng rồi nói: “Những chuyện đã xảy ra căn bản không có đơn giản như vậy, ta không có thời gian để nói rõ với các ngươi, ngươi nói muốn vì Vô Cực Thiên Sư đòi công đạo, vậy sư phụ ta chết thì sao, ta đi đòi công đạo với ai? Ta phải đòi người nào?”

Hoàng quan chủ cố ý cười cười nói nói: “Diệp chưởng giáo tuy là hậu bối của bần đạo, nhưng dù sao cũng là tôn sư một giáo, nếu như cứng rắn muốn đòi công đạo với bần đạo, vậy bần đạo nahanj.”

Ý tứ của lời này đã rất rõ ràng.

“Hoàng quan chủ!” Tiểu Cửu lạnh giọng nói: “Lúc đầu ngươi muốn ta mời Tiếu Dương đến là để giải thích chuyện Giới Hà, làm sao lại nảy sinh ra nhiều biến cố như vậy, có phải ngươi đã mưu đồ rất lâu hay không, ngươi thật sự coi Thanh Khâu Sơn của ta là không khí sao?”

Hoàng quan chủ lại cười trả lời: “Bần đạo cũng chỉ tiện thể hỏi hắn một câu, đã được lĩnh giáo Diệp chưởng giáo một phen, bần đạo chủ có thể phụng bồi, đã lâu rồi ta không ở nhân gian, vẫn luôn hiếu kỳ vệ sự phát triển của đạo giáo nhân gian, Diệp chưởng giáo khó có dịp tới Thanh Minh Giới một chuyến, cũng là cơ hội khó có được.”

Rõ ràng y đã sớm muốn gây rối, tạo thành cục diện này, thế mà còn bày ra tư thái bị ép phải nghênh chiến! Diệp Thiếu Dương thầm mắng y vô sỉ.

Tiểu Cửu nổi cơn thịnh nộ, vừa tính mở miệng, Diệp Thiếu Dương đã bắt lấy nàng, thấp giọng nói: “Giao cho ta!”

“Thiếu Dương…”

“Giao cho ta!”

Diệp Thiếu Dương trao cho nàng một ánh mắt yên tâm, đi lên trước một bước, nói với Hoàng quan chủ: “Ngươi nói nhiều như vậy còn không phải là muốn đánh một trận hay sao, dù sao các ngươi cũng nhiều người, ta thừa nhận ta đánh không lại, trực tiếp nhận thua.”

Thực lực của Tô Mạt Diệp Thiếu Dương biết, không kém hơn với mình bao nhiêu, Trương Vân cũng là cường giả đỉnh cấp, chỉ cần hai người này vây công mình thì mình cũng đã lãnh đủ, nếu lại thêm cái tên Hoàng quan chủ sâu không lường được này, mình sẽ bị đánh tơi tả, cho nên Diệp Thiếu Dương sớm lớn tiếng, lấy lui làm tiến.

Hoàng quan chủ cười to nói: “Diệp chưởng giáo, bần đạo là tiền bối của ngươi, tu luyện nhiều hơn ngươi không biết bao nhiêu lâu, đấu pháp với ngươi đã là gây khó cho ngươi, làm sao còn lấy nhiều đánh ít, nhiều đồng môn đứng xem như vậy, há không phải là khiến người ta cười đến rụng răng sao?”

Diệp Thiếu Dương cũng cười cười nói: “Vậy là tốt rồi, tuy nhiên có một chuyện nhất định phải sớm nói rõ ràng, nếu ngươi thắng thì sao, thua thì sao?”

“Còn gì nữa?”

Hoàng quan chủ tay vê sợi râu, ánh mắt lưu chuyển, chậm rãi nhìn vào bên hông của Diệp Thiếu Dương mà nói: “Thứ đeo bên hông ngươi có phải là Thất Tinh Long Tuyền Kiếm?”

“Thì sao?” Diệp Thiếu Dương rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ra, tử quang lập tức bắn ra bốn phía, linh lực cường đại dập dờn, khiến cho mọi người ở đây đều rung lên một cái.

“Hảo kiếm!” Trong đám người phát ra những tiếng than thở.

Hoàng quan chủ nhìn Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, ánh mắt cũng lộ ra vẻ tán thưởng thèm muốn mà nói: “Diệp chưởng giáp có biết Thất Tinh Long Tuyền Kiếm này cũng có như là một bảo vật của Chúng Các phái.”

Diệp Thiếu Dương nghe lời này, suýt chút nữa hộc máu vì tức, cho dù tính tình tốt cở nào cũng không chịu nổi nữa, lập tức phun ra: “Ngươi thật là dám nói, sao ngươi không nói Mao Sơn là nhà của ngươi luôn đi?”

Hoàng quan chủ mỉm cười: “Diệp chưởng giáo chó biết lai lịch của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm không?”

Diệp Thiếu Dương nhướng mày, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm là bảo vật trấn sơn của Mao Sơn, có vẻ như đã có từ chưởng môn đời thứ nhất tới giờ, cũng không biết mấy ngàn năm, Diệp Thiếu Dương làm sao biết được ban sơ của thanh kiếm này từ đâu mà tới, thậm chí còn chưa từng nghĩ qua vấn đề này.

Hoàng quan chủ nhìn sắc mặt hắn rồi nói: “Ngươi cùng lắm chỉ mới hai mươi tuổi, những chuyện xưa này ngươi không biết cũng là đương nhiên, nhưng chúng ta là những lão già bất tử, vẫn nhớ.

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm này vốn đã được đại sư đúc kiếm Âm Dã Tử tạo thành vào thời Xuân Thu, Âm Dã Tử đã từng vì Việt Vương đúng năm thanh kiếm, là: Trạm Lô, Cự Khuyết, Thắng Tà, Ngư Tràng, Tuần Quân; đều là những thanh kiếm tiếng tâm lừng lẫy. Về sau đáp ứng ước hẹn với Sở Chiêu Vương, cùng tướng tài đúng ba danh kiếm: Thái A, Công Bố, thanh kiếm còn lại chính là thanh Thất Tinh Long Tuyền Kiếm này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play