Ngươi sợ sao? Một âm thanh phát ra từ tận trong đáy lòng.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, gối đầu lên hai tay, hít thở nhịp nhàng, trên mặt đã nhiều thêm một chút sự tự tin.
Sứ mệnh. Cái này chính là sứ mệnh pháp sư của chính mình.
Ta, Diệp Thiếu Dương, chưa hề sợ qua thứ gì.
Đang lúc nửa tỉnh nửa ngủ, hắn lại nghĩ tới A Ngốc, nghĩ tới Thanh Vân Tử thật vất vả mình mới mời tới được, lại nghĩ tới lão tử này đột nhiên mất tích, không phải là một đi không trở lại chứ?
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Dương thức dậy, vừa mở cửa phòng ra đã ngửi thấy mùi thơm của trứng gà bay ra từ phòng bếp.
Có chút hoảng sợ, thấy Lãnh Ngọc đang đứng ngay bếp gas, trong chảo đang chiên trứng ốp la, còn có một nồi cháo, trong cháo bỏ thêm đậu đũa vào, làm cho người ta thèm ăn nhỏ dãi.
Nhuế Lãnh Ngọc đang chăm chú bận rộn, trên mặt đỏ bừng còn có thêm một tần mồ hôi sáng lấp lánh. Trong lòng Diệp Thiếu Dương run lên một cái, cứ vậy mà ngây dại ra.
Lãnh Ngọc phát hiện đằng sau có người, quay đầu lại thấy hắn, cười nhẹ một tiếng, càng câu mất hồn Diệp Thiếu Dương.
“Anh không phải nằm mơ phải không!” Diệp Thiếu Dương si ngốc nói, “Em biết nấu cơm sao!”
“Từ nhỏ em đã tự nấu, chỉ cần có em ở nhà, sư phụ sẽ chỉ em nấu cơm. Tuy nhiên những dụng cụ ở nhà bếp này của anh có phải chưa từng dùng tới hay không, làm hại em phải lau chùi nhiều lần, không phải anh cũng biết nấu cơm sao?”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, nói: “Anh ở có một mình, làm gì có tâm tư để nấu cơm.”
Nhìn lướt qua cháo và trứng gà, nói: “Đồ đâu mà em nấu vậy?”
“Sáng dậy sớm đi siêu thị mua.”
“Ách, em thật là có tâm.”
Nhuế Lãnh Ngọc liếc hắn một cái: “Có phải anh cảm thấy em đang lãng phí thời gian hay không, tính nói dựa vào tính thế cực kỳ nghiêm trọng trước mắt thì hết thảy mọi thứ đầu nên giản lược.”
“Không có không có, có người nấu cơm anh cầu còn không được.”
Nhuế Lãnh Ngọc tiếp tục cắt trứng gà, không quay đầu lại mà nói với Diệp Thiếu Dương: “Diệp Thiếu Dương, anh bắt quỷ rất là liều mạng, điểm này không thể chê, nhưng anh nhớ kỹ cho em, anh cũng không riêng gì các pháp sư khác, cũng chỉ là một người bình thường, anh phải nghiêm túc sinh hoạt trong thời gian không bắt quỷ, điều này anh phải học sư phụ của anh một ít.”
“Lại đem sư phụ của anh ra nữa!” Diệp Thiếu Dương lúc đầu nghe thấy rất dễ nghe, nghe tới câu cuối cùng, nhịn không được mà phàn nàn, “Ông ấy chỉ hưởng thụ, hận không thể không giặt hết tất cả đồ lót, nhưng đó là bởi vì có anh hầu hạ mà, anh xuống núi rồi, ông ấy lại tìm Tô Khâm Chương, anh thì không có ai hầu hạ, tuy nhiên về sau, há há…”
Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng, “Là do hôm nay tâm từ của bản cô nương rất tốt, mới nấu cơm cho ngươi ăn một lần, ngươi còn muốn ta hầu hạ ngươi mỗi ngày hay sao?”
“Ngẫu nhiên là được, há há.” Diệp Thiếu Dương cao hứng, tay hông yên phận ôm lấy eo của cô, dán vào.
Nhuế Lãnh Ngọc đưa tay ngăn cản hắn, nghi ngờ hỏi: “Anh vừa nói, anh đã từng giặt đồ lót cho sự phụ?”
“Làm gì có, chỉ là anh tưởng tượng thôi!” Diệp Thiếu Dương đảo tròn mắt, “Tuy nhiên sau này anh có thể giặt cho em.”
Nhuế Lãnh Ngọc đặt hai tay lên vai của hắn, nói: “Đường đường là Diệp Thiên Sư mà lại giặt quần áo lót của ta, ta không dám.”
“Là do anh tự nguyện, vui lòng cống hiên sức lực, không tin thì bây giờ em cởi ra đi, anh giặt cho em!” Nói xong làm bộ chộp vào thân thể của nàng.
Nhuế Lãnh Ngọc vội vàng tránh né.
Hai người đang đùa giỡn náo nhiệt, đột nhiên ngửi thấy mùi khét, liếc nhau một cái, nhìn vào trong nồi: Tròng đỏ trứng gà đã bị khét!
“Diệp Thiếu Dương, hôm nay chỉ sợ anh muốn ăn cũng không ăn được!”
“Anh đi đánh răng!” Diệp Thiếu Dương ôm đầu chạy ra khỏi phòng bếp.
Lúc ăn điểm tâm, A Ngốc cũng đi ra ngoài, ngồi xuống ghế salong, thỉnh thoảng liếc nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một chút. Diệp Thiếu Dương đang húp từng ngụm cháo đậu đũa, hỏi: “Hắn không ăn cái gì sao?”
“Hắn không ăn, chỉ uống nước.”
Diệp Thiếu Dương càng chắc chắn là hắn vì nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc mới đi ra ngoài.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cùng đi tới Học Viện Ngoại Ngữ, đứng ở cổng chính nhìn vào trong trường là một mảnh trắng xóa, sương mù nồng đậm không tan.
Cổng trường kẻ đến người đi tấp nập, không có học sinh nào quá chú ý tới sương mù nồng đậm này. Dù sao cũng là sáng sớm, mà trường học lại xây trên núi, sáng sớm có sương mù vẫn có thể lý giải được.
Một đường đi thẳng đến ký túc xá, cách thật xa đã thấy Lão Quách và mấy cảnh sát đứng ngoài cửa, nửa đứng nửa dựa lên tường, mắt nhìn đảo qua đảo lại thân hình mấy học sinh nữ, thấy người có vóc dáng đẹp thì nhìn nhiều một chút, nhìn cho tới lúc người đã xa, trong ánh mắt hiện lên loại hèn mọn tham lam kia.
“Còn nhìn, huynh nghiện rồi đúng không.” Diệp Thiếu Dương chậm rãi đi đến phía sau y, gõ một cái lên cổ y.
Lão Quách giật nảy mình, sau đó không biết xấu hổ mà cười cười, “Nhìn xem thế nào, cũng không phải nhìn vợ của đệ.” Lúc này mới nhìn đến Nhuế Lãnh Ngọc ở bên cạnh, nhịn không được nhìn trên dưới.
Diệp Thiếu Dương lúc đầu tính hỏi Lão Quách xem ban đêm có tình huống gì hay không, tuy nhiên thấy hắn nhàn nhã thưởng thức mỹ nữ như thế, vậy liền khẳng định không có chuyện gì phát sinh.
Lại nhìn qua mấy người cảnh sát kia, đây đều là bộ hạ của Tạ Vũ Tình, Diệp Thiếu Dương không phải lần đầu tiên gặp mặt bọn họ, tất cả đều quen mặt, chỉ là không biết tên, hướng bọn họ nhẹ gật đầu.
Mấy người có chút thụ sủng nhược kinh hoàn lễ. Đại danh của Diệp Thiếu Dương bọn họ không ai không biết.
“Dưa Dưa đâu?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Lão Quách chỉ chỉ vào bên trong ký túc xá, bĩu môi nói: “Sáng sớm nó đã nói muốn ra ngoài đi loanh quanh để tuần tra, rồi tự chạy đi.”
“Chúng ta cũng đi một vòng đi.” Diệp Thiếu Dương nói với Nhuế Lãnh Ngọc, lúc này mới đưa điểm tâm cho Lão Quách, là bánh bao hấp và một chén cháo, sau đó cùng Nhuế Lãnh Ngọc đi vào bên trong.
Nữ sinh trong ký túc xá đang bận rộn lên xuống.
Tất cả học sinh đều không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn sinh hoạt như bình thường, đi tới đi lui ở hành lang, gội đầu đánh răng thay quần áo, hô to gọi nhỏ.
Diệp Thiếu Dương thấy mấy cô gái mặc áo ngủ đi lại bên hành lang, nhịn không được nhìn nhiều thêm mấy lần.
“Ngươi còn nói Lão Quách cái gì, ngươi cũng đến để ngắm mấy em gái hả?” Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói.
Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đi, chỉ dám vụng trộm liếc xéo, không còn dám quay đầu nhìn.
Đột nhiên, hồn ấn trên tay nóng lên, Diệp Thiếu Dương vội vàng giơ tay trái lên, là hồn ấn của Dưa Dưa, vị trí cách đó không xa. Trong lòng run lên, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Vội vàng chạy gấp tới khu vực ở giữa lầu ký túc xá của nam và nữ, cách thật xa liền nhìn thấy một dám học sinh vây lại một chỗ, dưới sự chỉ điểm của một nam sinh, quan sát một pho tượng.
Mà một trong số những pho tượng mà mình chuyển tối hôm qua.
Dưa Dưa không biết từ nơi nào xuất hiện, nhảy lên vai của Diệp Thiếu Dương, nói: “Lão Đại, khi nảy tôi vừa thấy ngài tới đây.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Chuyện gì xảy ra?”
Dưa Dưa chỉ vào nam sinh đứng ở giữa đó, nói: “Tiểu tử này có thể nói ra hết sắp xếp của người, hẳn là một pháp sư, tôi không biết nên làm gì bây giờ, vừa hay nhìn thấy Lão Đại ngài, để ngài tới xử lý.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT