“Không đúng, tuyệt đối là không mặc, anh mò ra được, không tin thì em cho anh nhìn thử…”
Nhuế Lãnh Ngọc xấu hổ giận dữ, xoay qua cưỡi lên người hắn, một tay bóp lấy cổ của hắn, cười lạnh nói: “Không nhìn ra anh là tên dê già như vậy, nói, anh đã dê bao nhiêu em gái rồi?”
“Này này, em là người đầu tiên đó, anh là vô sự tự thông mà.”
Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng, hai tay khóa chặt hai cánh tay của hắn, cúi người nói: “Anh thành thật một chút cho em, anh mà còn lộn xộn nữa em sẽ đi ra ngoài ngủ.”
“Ừ, không động nữa, hôn thôi được không?”
“Không được!”
Lời chưa dứt lời thì Diệp Thiếu Dương đã ngẩng đầu lên, ấn miệng tới, Nhuế Lãnh Ngọc do dự một chút nhưng không tránh né, nằm sấp trên người hắn.
Diệp Thiếu Dương đang lúc âm thầm cảm thấy may mắn đắc thủ thì đột nhiên cửa phòng “kèn kẹt” mở ra cái khe nhỏ.
Nhuế Lãnh Ngọc lập tức ngẩng đầu, hai người cùng quay qua nhìn.
Là Dưa Dưa.
Dưa Dưa thấy hai người đang ôm nhau, nữ trên nam dưới, nó còn giật mình hơn là bọn họ, nhanh tay che mặt lại, nói: “Lỗi của tôi… Nhưng mà sao các người lại vội vã không nhịn được thế kia chứ…”
“Cút ra ngoài!” Diệp Thiếu Dương mắng to, không khỏi nhớ tới một câu mà trước kia Tiểu Mã thường hay nói: Lão tử đánh cho ngươi một quyền thành thằng ngu luôn!
Câu nói này dùng để hình dung tâm tình của hắn bây giờ là hoàn toàn chính xác.
Dưa Dưa tiếp tục che mắt, nói “A… Mặc dù thực sự không muốn gián đoạn hai người, nhưng mà Lão Đại à, điện thoại của người đã đổ chuông ba lần rồi, là Tiểu Nhị gọi, tám phần là tìm người có việc gấp.”
“Việc gấp cái éo! Cô ấy ngày nào mà chẳng thế này thế kia, mặc kệ cô ta!”
“Ừa, tùy người.”
Dưa Dưa chạy vội ra ngoài, đóng kỹ cửa lại.
Nhuế Lãnh Ngọc đã sớm trèo khỏi người hắn, nói: “Anh không đi nghe điện thoại sao?”
“Tám phần là không có việc gì lớn.” Diệp Thiếu Dương ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn bò ra khỏi chăn, buồn rầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, rên rĩ nói: “Vì sao mỗi lần vừa có hy vọng là lại có người tới phá chứ?”
Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày, “Anh cho rằng không ai phá thì anh có thể thành công?”
Diệp Thiếu Dương bĩu môi, đi ra ngoài. Một mình Dưa Dưa đang ngồi ở phòng khách xem tivi, điện thoại di động đặt trên bàn trà, vẫn còn đang vang lên không ngừng.
Dưa Dưa nhìn thấy hắn ra, lập tức bổ nhào vào trong ngực hắn, nháy mắt ra hiệu hỏi: “Lão Đại, người là vừa xong việc hay là chưa bắt đầu vậy?”
“Đoán xem?” Diệp Thiếu Dương cắn răng.
“Chắc chắn là chưa bắt đầu, không phải chỉ mới có vài phút hay sao, Lão Đại người sẽ không nhanh như thế được, a… Tuy nhiên lần đầu thì vậy cũng không chừng…”
“Ngươi giỏi lắm!” Diệp Thiếu Dương đánh lên bụng nó một quyền khiến nó nện vào ghế salong, đi tới nghe điện thoại.
“Sư phụ, có chuyện rồi…” Giọng nói nghẹn ngào của Trương Tiểu Nhị vang lên.
Diệp Thiếu Dương nghe cô báo cáo xong, chạy vội vào phòng ngủ, Nhuế Lãnh Ngọc thấy vậy, lập tức rời giường, cầm lấy chăn mền, nói: “Em ra ngoài ngủ, anh không thành thật, em không ngủ với anh.”
“Không cần, anh phải ra ngoài!”
“Bây giờ? Đi đâu?”
“Học Viện Ngoại Ngữ, Trương Tiểu Nhị vừa gọi điện nói, không nghe rõ được gì.”
“Em đi với anh!”
“Em mệt mỏi cả một ngày trời rồi, em ngủ đi, nếu một mình anh không giải quyết được thì sẽ gọi cho em.”
“Em đến không phải để ngủ.” Nhuế Lãnh Ngọc đứng dậy mặc xong quần áo, nhìn Diệp Thiếu Dương nói.
Diệp Thiếu Dương cười cười.
Dặn dò Dưa Dưa vào câu xong, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc vội vàng ra cửa, ngoắc một chiếc xe taxi, chạy vội tới Học Viện Ngoại Ngữ.
Trên đường đi, Diệp Thiếu Dương luôn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm sự nặng nề. Nhuế Lãnh Ngọc nhịn không được bèn hỏi: “Anh nhìn gì thế?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Không có sương mù.”
Nhuế Lãnh Ngọc không hiểu, có tài xế kia cũng không tiện hỏi, nhưng rất nhanh cô đã hiểu: Lúc taxi chạy tới con đường chỗ Học Viện Ngoại Ngữ thì sương trắng tràn ngập, không thể nhìn thấy gì.
“Sao chỉ có bên này có sương mù?” Tài xế buồn bực hỏi.
“Có thể là vì vị trí của nơi này.” Diệp Thiếu Dương nói, “Phía trước là trường học rồi, anh dừng ở đây đi.”
Tài xế cũng không muốn đi trong sương mù như thế này, thế là dừng xe. Nhuế Lãnh Ngọc trả tiền bằng Wechat, hai người xuống xe, chờ taxi chạy đi, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Sao lại vậy.”
“Đi nhìn thử trước đi.”
Diệp Thiếu Dương kéo tay Nhuế Lãnh Ngọc, đi vào trong sương mù.
Đồng hồ Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên phát ra âm thanh “tít tít tít”, đồng thời phát ra hồng quang.
Nhuế Lãnh Ngọc ấn vào một cái khóa trên đồng hồ, nắp bật bật lên, phía dưới cái đồng hồ kim bình thường còn ẩn giấu một loại đồng hồ điện tử khác.
Diệp Thiếu Dương đã từng thấy cô dùng qua, biết đây là đồng hồ pháp thuận, thấy số liệu trên màn hình điện tử nảy lên không ngừng.
“Trị giá âm khí là 45, không đậm lắm, nhưng mà số lượng là màu xanh lục lại hơi hồng, xanh lục là oán khí, màu đỏ là lệ khí, là khí thể kỳ quái.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đây là mê chướng của Cửu U Địa Ngục, là Ma Tâm Thảo phát ra, anh đã từng nói với em.”
Nhuế Lãnh Ngọc hơi kinh ngạc, nói: “Ma Tâm Thảo chưa được xử lý sạch sẽ sao?”
“Chuyện này phải hỏi Quách sư huynh, nhưng mà huynh ấy làm việc luôn luôn cẩn thận, khả năng là đã bỏ sót chỗ nào đó.” Diệp Thiếu Dương hít một hơi sương mù, nói “Khí thể rất nhạt, sẽ không tạo thành tổn thương gì. Chúng ta vào tìm Tiểu Nhị trước rồi nói.”
“Tiểu Nhị ở đâu?”
“Khi nãy cô ấy nói đang ở thư viện, đi.”
Lôi kéo Nhuế Lãnh Ngọc chạy vào trong, mấy phút sau, chung quanh toàn là sương mù, không thể nhìn thấy gì cả.
Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy không đúng, hắn đã tới Học Viện Ngoại Ngữ không biết bao nhiêu lần, trong trí nhớ là từ chỗ xuống xe đó tới cửa chính cũng chỉ có mấy chục mét, tuyệt đốt không có khả năng đi nảy giờ còn chưa tới, chỉ có thể là: Gặp phải quỷ dựng tường.
Diệp Thiếu Dương lấy một đồng tiền Đúc Mẫu trong đai lưng ra, thì thầm: “Địa Tạng Bồ Đề, chí thanh chí minh, hộ hữu đệ tử, bất cụ tà linh, dạ lộ nan hành, vu ngã chỉ minh, cấp cấp như luật lệnh!”
*Tạm dịch: “Địa Tạng Bồ Đề, chí thanh chí minh, bảo hộ đệ tử, không sợ Tà Linh, đường đêm khó đi, xin soi sáng cho ta, cấp cấp như luật lệnh!”
Chắp tay trước ngực, thổi một hơi vào đồng tiền Đúc Mẫu, sau đó ném ra bên ngoài, rơi xuống mặt đất, lập tức lăn về phía trước, phát ra chuỗi tiếng vang “oong oong.”
“Đi theo âm thanh của đồng tiền đi.” Diệp Thiếu Dương lôi kéo Nhuế Lãnh Ngọc, đi về phía trước, đồng tiền cứ như vậy mà nhấp nhô trên mặt đất, phát ra âm thanh lộc cộc.
“Sao anh lại niệm chú mời Địa Tạng Vương?” Nhuế Lãnh Ngọc tò mò hỏi.
“Phật vốn là Đạo, có vài chú ngữ căn bản cả Phật Đạo đều có thể dùng chung. Phật Nhãn thông thiên, dùng để kham phá mê trướng là tốt nhất.”
Chỉchốc lát, phía trước xuất hiện cổng lớn của học viện, Diệp Thiếu Dương đi qua,nhặt đồng tiên Đúc Mẫu lơ lửng trên mặt đất lên, đi đến cửa chính, nhìn thoángvào bên trong phòng bảo vệ, không có ai, thế là trực tiếp nhảy qua cổng sắt.Nhuế Lãnh Ngọc cũng đi theo, hỏi: “Thiếu Dương, anh không cảm thấy kỳ quáisao, đám sương mù này nhìn thì rất đậm, nhưng chướng khí lại rất mỏng manh, chodù là người bình thường hít vào thì trong nhất thời cũng không có ảnh hường gì.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT