Trên mặt bảo vệ bị thương là một lớp da mặt bị kéo ra hai bên, hai cái tròng mắt không có mí mắt lồi ra ngoài, tròn xoe, vằn vện tia máu, y như là người chết không nhắm mắt.

Máu đen không ngừng thuận gương mặt của hắn nhỏ xuống.

Nhanh như vậy…đã biến thành cương thi?

Trương Tiểu Nhị ngây ra như phỗng, lập tức hiểu chuyện này tuyệt đối không đơn giản, với cái pháp thuật mèo ba chân như mình không thể lo được. Cô cũng không đoái hoài tới bên cạnh còn có hai người, lập tức để mấy tên bảo vệ rời khỏi hiện trường, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Diệp Thiếu Dương, lúc này mới phát hiện điện thoại không có tín hiệu.

Điện thoại mấy tên bảo vệ kia cũng không có tín hiệu, đương lúc sợ hãi, Trương Tiểu Nhị nghĩ đến tín hiệu điện thoại rất có thể là bị sương mù che lấp. Thế là cô mang theo mấy tên bảo vệ chạy ra hướng cổng trường, kết quả đi chừng mười phút đồng hồ, bốn phía đột nhiên trở nên trắng xóa, hoàn toàn không nhìn thấy cổng trường ở đâu…

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc về đến nhà, Tuyết Kỳ đã trở về, đang ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi. Nhuế Lãnh Ngọc cũng không hỏi cô chuyện tối ngày hôm qua, phảng phất như nàng quên rồi, để A Ngốc đi vào nhà nghỉ ngơi.

A Ngốc không cần ăn, cũng không cần ngủ, chỉ uống nước là có thể duy trì thể năng, bởi vậy rất đỡ.

A Ngốc nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc, rất vui vẻ, hỏi: “Lãnh Ngọc, các người cũng muốn nghỉ ngơi sao?”

“Chúng ta còn có chút việc muốn làm, ngươi đi nghỉ ngơi đi, xem nơi đây như nhà mình là được.”

A Ngốc gật gật đầu, có chút không nỡ tiến vào gian phòng của hắn. Diệp Thiếu Dương liếc mắt ra ý cho Dưa Dưa. Dưa Dưa cũng đi theo vào.

Diệp Thiếu Dương tắt đèn, cấp tốc bố trí một cái pháp đàn trong phòng khách—— vừa ở trên đường trở về, Tô Khâm Chương gửi Wechat, báo tìm được hình ảnh có liên quan tới Hỏa Kỳ Lân, gửi qua cho hắn.

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thoáng qua, tâm tình lập tức trở nên phức tạp:

Hỏa Kỳ Lân cùng hình xăm trên người A Ngốc giống nhau như đúc.

Bởi vậy sau khi về đến nhà, Diệp Thiếu Dương quyết định lập tức chiêu hồn, mời sư phụ đến nhân gian bàn chuyện.

Đem tính danh và ngày sinh tháng đẻ của Thanh Vân Tử viết lên trên linh phù, sau đó đốt phù trên ngọn nến, Diệp Thiếu Dương bắt đầu niệm Câu Hồn Chú. Về phần di vật dùng để Dẫn Hồn khi còn sống, cho dù hắn tìm đại cũng có. Trên người hắn toàn là những pháp khí kế thừa từ trong tay Thanh Vân Tử, đều xem như di vật của lão.

“Thanh Vân Tử, tam hồn thất phách quy ngô đàn, Thanh Vân Tử…”

Diệp Thiếu Dương liên tục tác pháp, kéo dài gần một khắc đồng hồ, toàn thân đều mệt mỏi xuất mồ hôi, vòng định hồn vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Diệp Thiếu Dương thở ra một hơi, để Nhuế Lãnh Ngọc rót cho mình ly nước, uống một hơi cạn sạch, ngồi xuống mặt đất, giận dữ nói: “Tức chết anh rồi!”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Làm sao vậy, tìm không thấy hồn phách chỗ?”

“Hồn phách ổng ngay tại quỷ vực, làm sao lại tìm không thấy? Anh cảm nhận được hồn phách có tồn tại, nhưng ổng không nguyện ý đến, anh cũng không có cách nào.”

“Cái này… Dùng sức mạnh cũng không được?”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt: “Dễ lắm, dùng sức mạnh anh cũng phải đánh thắng được ổng.”

Nhuế Lãnh Ngọc lập tức không có chủ ý: “Vậy không còn cách khác?”

“Ổng không nguyện ý gặp anh, anh cũng bó tay.”. Diệp Thiếu Dương cau mày, trong lòng thầm mắng Thanh Vân Tử hẹp hòi, đồng thời cũng có chút mất mác. Hắn gấp gáp bận bịu vừa về đến nhà liền tác pháp như vậy, thực tế cũng là mong có thể gặp sư phụ một lần.

Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương trở mình một cái đứng lên, nói: “Anh có biện pháp!”

Nhuế Lãnh Ngọc tìm kiếm nhìn qua hắn.

“Mời tổ sư nhập thân! Đây là thiên tứ pháp, Tam Thanh sắc lệnh, ổng không thể không đến! Hắc hắc!” Đột nhiên lại nghĩ tới, Thanh Vân Tử đã không nguyện ý đến, mình nếu dùng Thỉnh Tổ Sư Đại Pháp mời người đến, người sẽ tức muốn điên, đến lúc đó khống chế thân thể của mình, làm ra cái chuyện gì đó bậy bạ thì không ổn. Thế là hắn nói với Nhuế Lãnh Ngọc:

“À phải, em nhớ kỹ, sau khi mời tổ sư nhập thân thành công, nếu như sư phụ bám vào trên người của anh không đi, em nhớ phải đuổi ổng ra đó. Miễn cho ổng khống chế thân thể của anh đi làm chuyện gì buồn nôn thì anh phải đi hốt, nhớ giúp anh!”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Làm sao để người thoát ra khỏi thân thể của anh?”

“Ổng hiện tại là Âm thần, khẳng định sẽ giống những âm thần khác, đều sợ đồ vật ô uế, Ừm…” Diệp Thiếu Dương nhìn bụng của nàng, có chút hơi khó nói: “Hay là em dùng nước tiểu đi, đến lúc đó làm bộ dùng nước tiểu vẩy ổng, ổng khẳng định tránh không kịp.”

Trên mặt Nhuế Lãnh Ngọc hiện lên một tia không được tự nhiên, lạnh lùng nói: “Không có nước tiểu.”

“Một chút cũng Không có?”

Nhuế Lãnh Ngọc đỏ mặt, trách mắng: “Nói không có là không có! Còn hỏi cái gì!”

“Ách, vậy…” Ánh mắt Diệp Thiếu Dương tiếp tục dời xuống, gãi đầu một cái, nói: “Hay em dùng đồ lót đi, chụp lên đầu anh cũng được, quần lót người thần linh còn tránh không kịp.”

“Anh cố ý đúng không? Hết nước tiểu rồi tới quần lót!”

“Anh đang suy nghĩ thôi mà, đồ của em, anh sẽ không ghét bỏ!”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh có không chê cũng không thể được. Sư phụ anh không chừng chính là bố chồng tương lai của em, em sao dám chụp đồ lót vào đầu người? Diệp Thiếu Dương, cho dù anh có không kiêng kị đi chăng nữa, em cũng không thể làm được!”

Diệp Thiếu Dương tỉ mỉ nghĩ lại, đúng là khó thật, lại suy nghĩ một chút, đi đến trong phòng bếp, lấy ra một bình dấm, giao cho Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Vạn nhất ổng không chịu ra, em hãy rót dấm vào miệng anh. Sư phụ anh sợ nhất đồ chua, nghe mùi chua khẳng định liền né tránh.”

Nhuế Lãnh Ngọc tiếp nhận, trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Biện pháp tốt như thế, sao lúc nãy không nói!”

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắci: “Hồi nãy không nghĩ đến a!”

Hắn lập tức cởi áo ra, đốt hương đốt phù, làm động tác thỉnh tổ sư xuống, cuối cùng mang ba đầu nhang cắm trong cửa vào, tay trái ở trên, ngón giữa và ngón trỏ dựng thẳng lên, ba ngón còn lại nắm hờ, dùng lòng bàn tay tay phải nâng, bày ra bộ dạng mấy ông thầy cúng giang hồ dùng nhiều nhất: tư thế thỉnh thần.

Chân trái và tay trái đồng thời nâng lên, sau đó hạ xuống, liên tiếp ba lần, dập tắt tàn hương, la lớn: “Thiên linh linh địa linh linh, truyền nhân Mao Sơn đời thứ 39 Diệp Thiếu Dương, khẩn cầu Tam Thanh, cho mời tổ sư Thanh Vân Tử hiển linh! Cho mời tổ sư Thanh Vân Tử…”

Lúc đầu mời tổ sư không cần phải nói danh tự, chỉ cần thay mặt chưởng môn, cách gần đó tại Âm Ti, mời đến người đó. Thế nhưng Diệp Thiếu Dương sợ đem người khác mời đến, bởi vậy không ngừng hô hào danh tự Thanh Vân Tử, lặp đi lặp lại nichú ngữ.

Nhuế Lãnh Ngọc ở một bên có chút khẩn trương nhìn hắn, thấy Diệp Thiếu Dương cuối cùng nâng lên chân trái, đột nhiên dùng sức đập mạnh xuống mặt đất, phát ra một tiếng lạch cạch vang giòn.

Nhuế Lãnh Ngọc nhạy bén cảm thấy được, một cỗ khí tức theo đế giày của hắn đạp lên sàn nhà, dần dần lan tràn ra.

Diệp Thiếu Dương đầu bỗng nhiên rũ xuống, không nhúc nhích.

Nhuế Lãnh Ngọc đợi nửa ngày không có động tĩnh, nhịn không được nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Thiếu Dương?”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên ngồi thẳng lên, cổ ngước, tham lam hít một hơi lư hương trong Thiên Mộc Tạng Hương, mắng: “Thằng nhóc khốn kiếp, thế mà dám dùng Thỉnh Tổ Sư Nhập Thân bức ta ra!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play