Diệp Thiếu Dương lập tức liền luống cuống, cuối cùng nhịn xuống đi đến trước mặt hai người đó, Diệp Thiếu Dương một bước tiến lên, kêu một tiếng: “Lãnh Ngọc!”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thấy hắn, nói: “Đến giúp em một tay đi, vịn ảnh.”

“Đây… Là ai?”

“Đừng hỏi nữa, đi tìm khách sạn rồi hẵng nói.”

Diệp Thiếu Dương đi lên vịn nam tử này, cúi đầu nhìn lại, nam tử này sắc mặt xanh xám, vẻ mặt hốt hoảng, toàn thân trên dưới lộ ra một cỗ yêu khí.

Yêu tinh?

Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ một chút, lại không giống, thân thể người này rõ ràng là người, lập tức mơ hồ.

Chặn một chiếc taxi, giúp đỡ Lãnh Ngọc đưa nam tử vào, bởi vì có người ngoài ở đây, Diệp Thiếu Dương không tiện hỏi nhiều, lòng tràn đầy nghi ngờ ngồi bên người nam tử.

Nhuế Lãnh Ngọc mới nhìn đến bó hoa trong tay hắn, cúi đầu cười một tiếng, cố ý không nói gì.

Tìm đại một khách sạn cấp sao gần nhà ga, lúc mướn phòng, Nhuế Lãnh Ngọc cố ý hỏi thăm, xác định có bồn tắm lớn, mới thuê phòng ở giữa, vừa vào cửa liền để Diệp Thiếu Dương đi vào bồn tắm, sau đó đem nam nhân trực tiếp bỏ vào bồn tắm ngâm.

Nam nhân bị lấy mũ xuống, Diệp Thiếu Dương mới có cơ hội chăm chú dò xét mặt của y. Gương mặt chữ điền, mày rậm mắt to, mặc dù không đẹp trai nhưng nhan sắc vẫn chấp nhận được, là kiểu hình tượng mạnh mẽ. Hắn nghĩ đến Nhuế Lãnh Ngọc một đường đỡ lấy nam tử, lập tức có chút khó chịu, hỏi: “Đây rốt cuộc là ai, sao em đột nhiên dẫn về cho anh một nam tử?”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn một cái, nói: “Vậy anh muốn em dẫn về cho anh một nữ tử?”

Diệp Thiếu Dương cứng họng.

Nước trong bồn tắm càng ngày càng nhiều, Diệp Thiếu Dương phát hiện một hiện tượng kỳ quái: Hán tử này ngâm trong nước, bong bóng ừng ực ừng ực nổi lên, mới đầu tưởng rằng trong quần áo y có không khí, nhưng mà khi nước tràn qua cổ, Diệp Thiếu Dương mới kinh ngạc phát hiện, bong bóng là từ lỗ chân lông của hắn thẩm thấu ra ngoài, lập tức giật nảy cả mình.

“Hắn không phải là người?”

Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu, nói: “Anh cởi áo hắn ra đi!”

Diệp Thiếu Dương mở nút áo sơmi của y, kéo ra, lập tức hít vào một hơi lạnh, sợ hãi nói: “Đây là hình xăm?”

Ngực nam tử có một con côn trùng to lớn hình con thoi trưởng thành, hình thể có điểm giống con gián, nhưng thân thể dài hơn, móng vuốt cũng nhiều hơn, phía trước có hai cái kìm lớn y như pha giữa con rết và con gián, đáng sợ nhất là đầu kìm và tất cả móng vuốt của nó đều cắm thật sâu vào da nam tử kia, tựa hồ mấy cái vuốt này rất dài rất dài, làm dưới làn da hiện ra một đạo ấn ký giống như là gân xanh, buồn nôn đến cực điểm.

Diệp Thiếu Dương đưa tay chọc vào cái kìm trùng trên lưng một cái, cái kìm này lập tức nhuyễn động, nói rõ đây không phải là hình xăm, cũng không phải giả, mà là côn trùng sống thật! Thân thể nhấp nhô nhấp nhô, nhìn là muốn ói.

“Con mẹ nó, cái này đến cùng là cái gì, gớm quá!”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh không biết đây là cái gì?”

“Em tưởng anh biết sao?”

Đợi đến khi nước bồn tắm đầy, cả người nam tử đều ngập trong nước, không riêng gì lỗ chân lông, thất khiếu trên mặt đều nổi lên bong bóng, nhìn kinh dị không thôi.

Diệp Thiếu Dương nói: “Người này trong bụng chẳng lẽ trống không, có thể chứa nước, đừng nói là cua tinh nhé?”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh đứng đắn chút đi, nói chính sự cho anh đây.”

“Ách, vậy em cứ nói đi, anh nghe.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thoáng qua nam tử trong bồn tắm, trước đó còn có tri giác, ngâm trong nước một lúc sau, con mắt liền nhắm lại, phảng phất như là ngủ thiếp đi. Tuy nhiên màu xanh trên mặt dần rút đi, sắc mặt dễ nhìn hơn rất nhiều.

Nhuế Lãnh Ngọc ra hiệu cho Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài, ngồi xuống ghế sa lon, nói: “Rót cho em chút nước, mệt chết.”

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng mở một chai nước lọc, đưa tới.

Nhuế Lãnh Ngọc uống một hớp, thở mấy cái, nói: “Thiếu Dương, mấy ngày nay không liên lạc với anh, là vì bọn em đi diệt trừ Linh Tu Hội kia.”

“Cái gì?” Diệp Thiếu Dương chấn kinh.

“Không có nói cho anh biết là vì anh cũng không đi được, mà lại có sư phụ em ra mặt, mời rất nhiều pháp sư dân gian Đông Nam, nhân thủ đầy đủ, cũng không cần thiết thêm anh. Bọn em vây quét bọn chúng dù cũng có một chút tử thương, tuy nhiên kết quả vẫn rất tốt, quá trình cụ thể tương lai sẽ từ từ kể cho anh biết, tóm lại, mọi chuyện đã kết thúc.”

Linh tu hội bị diệt trừ, Diệp Thiếu Dương cũng coi như là chấm dứt một tâm sự, lập tức cảm thấy nhẹ nhàng, cười nói: “Đa tạ sư phụ em và các chư vị tiền bối, tương lai có cơ hội anh sẽ đi tạ bọn họ.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Không cần, bọn họ làm không phải là vì anh, Linh tu hội là môn phái tà tu, mặc dù pháp sư dân gian không mạnh và có tinh thần trách nhiệm như vậy, nhưng cũng không thể thả mặc cho bọn họ phát triển. Lại nói đây là địa bàn của bọn họ, một khi phát hiện, đương nhiên là sẽ diệt trừ.”

“Bọn em tại một đàn tràng tu luyện bí mật trong tổng đàn Linh tu hội phát hiện nam tử này, lúc ấy hắn bị phong tỏa trong hầm băng, được bọn em vớt lên, bọn em làm kiểm tra, cũng không ai biết hắn có lai lịch gì, bèn tìm Linh tu hội đệ tử bắt lại hỏi, nói là chủ thượng bọn chúng – Vu bà, mang về từ một nơi không ai biết, phong ấn lâu dài bên trong hầm băng.

Ngoại trừ Vu bà kia, không ai biết lai lịch của hắn, đáng tiếc Vu bà và mấy nhân viên thần chức cao cấp đều đã chết, lai lịch của người này tự nhiên không còn ai biết.”

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, cau mày, nhịn không được xen vào một câu: “Thân thể của hắn là người, nhưng trên thân lại có yêu khí, thậm chí còn có một tia thi khí, anh cũng có chút không hiểu rõ, hắn đến tột cùng là tà vật gì!”

Nghĩ đến con kìm trùng kì quái trên người y, Diệp Thiếu Dương trong lòng lập tức lại nổi lên buồn nôn.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Cũng bởi vì không hiểu rõ, em mới có hứng thú với hắn, lúc ấy rất nhiều người muốn giết chết hắn, là em cùng sư phụ cứu hắn ra. Thứ nhất, bọn em không biết hắn thiện hay ác, không muốn giết lầm người vô tội; thứ hai, em rất muốn biết tinh tường hắn đến tột cùng là sinh vật gì, em nghĩ, thân phận của hắn, hoặc là ở một phương diện khác, nhất định ẩn giấu bí mật trọng đại gì đó. Bằng không thì cũng sẽ không bị Nữ Vu Linh tu hội phong ấn bên trong mật thất.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đổi thành mình, nhất định cũng sẽ cảm thấy hiếu kì.

Nhuế Lãnh Ngọc nói tiếp: “Cho nên em đem hắn trở về, em phát hiện mỗi ngày hắn đều muốn ngâm nước thật lâu, sau khi thanh tỉnh, hắn sẽ lên tinh thần, ngâm nước một lần, đại khái có thể duy trì sức sống cả ngày. Hôm nay ngồi xe lửa, có thể là trên đường phơi gió phơi nắng, cho nên xuống xe lửa hắn mới có chút thiếu nước, em đành phải vịn hắn.”

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, nghĩ đến y tập tính hao hao Chanh Tử, tuy nhiên hán tử mày rậm mắt to này lại rõ ràng không phải giao nhân.

“Hắn có chứng minh nhân dân không, em làm thế nào đem hắn lên xe lửa?”

“Vì không có chứng minh mới ngồi xe lửa, xe lửa kiểm tra dễ dàng hơn nhiều. Em mượn chứng minh của sư huynh giúp hắn mua vé.” Nhuế Lãnh Ngọc trách cứ nhìn hắn một cái: “Mà anh có thể đừng hỏi chi tiết vấn đề này không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play