Lý Đồng cười cười nói: “Tông môn lợi hại nữa, cũng không quan hệ với đệ tử bình thường, không biết ngươi là ký danh đệ tử hay là ngoại môn đệ tử?”

“Mao Sơn, không có ký danh đệ tử.”

“Vậy là ngoại môn đệ tử rồi, ngươi trẻ tuổi như vậy, xuất sư chưa, sư phụ ngươi yên tâm để ngươi một mình xuống núi hành tẩu?” 

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, vừa muốn mở miệng, Lý Đồng đột nhiên nhấc tới một cây ghế dựa, ngồi xuống trước mặt hắn nói: “Ta không phải trào phúng ngươi, cũng không phải khinh thường ngươi. Lý tiền bối nói, ngươi và ta giống nhau, là vì vụ án năm đó của học viện ngoại ngữ mà đến?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.

“Vậy thì đúng rồi, ta rất nghiêm túc nói cho ngươi, vụ án này cực kỳ hung hiểm, tuyệt đối không phải ngươi có thể ứng phó, các ngươi loại vừa xuống núi này, nghé con mới sinh không sợ hổ, đến lúc đó vô duyên vô cớ mất mạng, hối hận cũng không kịp, ta là tốt cho ngươi, mới nói những thứ này, loại chuyện này ta đã gặp quá nhiều rồi.” 

Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Đa tạ nhắc nhở, nhưng nghe ý tứ này của cô, cô hẳn là rất lợi hại?”

Đáy mắt Lý Đồng hiện lên một tia đắc ý nói: “Ta là xếp hạng thứ hai trong đương đại đệ tử Tam Thần Miếu, hạng nhất là sư huynh ta, cho nên tông môn phái hai chúng ta đến điều tra vụ án này.”

“Tam Thần Miếu? Xin lỗi, tôi thực sự chưa từng nghe nói, tôi chỉ từng nghe nói sơn thần miếu, các người là thờ sơn thần?” 

Diệp Thiếu Dương cảm thấy thú vị, cười lên hắc hắc.

Ánh mắt Lý Đồng phát lạnh nói: “Đó là ngươi có mắt như mù, thiếu hiểu biết.”

Tạ Vũ Tình vừa nghe lời này, biến sắc, lập tức rút còng tay, tiến lên vỗ bả vai cô ta nói: “Tôi hoài nghi cô có liên quan với vụ án, theo tôi trở về phối hợp điều tra.” 

“Ta là người Hongkong, đừng có lấy thân phận công an nội địa của ngươi ra dọa.” Nói xong một tay chộp lấy tay Tạ Vũ Tình, muốn để cô âm thầm chịu thiệt.

Diệp Thiếu Dương lập tức đứng dậy, bắn ra như tia chớp, bắt lấy cánh tay Tạ Vũ Tình, lạnh lùng nhìn Lý Đồng, nói từng chữ một: “Ngươi động vào cô ấy một cái thử xem?”

Lý Đồng ngẩn ra, từ trong mắt hắn nhìn thấy một tia sát khí, không khỏi sửng sốt. 

“Mấy người đừng như vậy!” Lý Tố Chân đi lên hoà giải: “Các người đều là pháp sư, vì sao vừa gặp mặt đã muốn động thủ, lại không phải nhân sĩ võ lâm.”

Lý Đồng nhìn Diệp Thiếu Dương, lộ ra một cái vẻ mặt không thèm tranh đấu với ngươi, buông tay Tạ Vũ Tình, ngồi trở lại trên ghế.

Diệp Thiếu Dương hướng Tạ Vũ Tình lắc lắc đầu, bảo cô bình tĩnh, tới nơi này là tìm manh mối, không phải đánh nhau, thật muốn đánh chờ hỏi xong cũng không muộn. 

Lý Tố Chân tiến tới nói: “Mấy người có mục đích chung, tốt nhất vẫn là hợp tác.”

Quay đầu nói với Lý Đồng: “Các cô chỉ hai người lại đây, để hắn làm trợ thủ cho các cô cũng được, tôi thấy tiểu tử này rất tốt.”

Lý Đồng lạnh lùng nói: “Tôi không cần trợ thủ, vướng chân vướng tay, loại người mới này, nói không chừng còn phải bảo hộ hắn.” 

Diệp Thiếu Dương nói: “Vì sao ngươi cho rằng ta nhất định là người mới?”

“Ha ha, cái tuổi này của ngươi, chẳng lẽ còn là nhất đại tông sư hay sao?”

Diệp Thiếu Dương cũng lười cãi với cô ta, nói với Lý Tố Chân: “Tiền bối, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mời ngài nói từ đầu đi.” 

Lý Tố Chân gật gật đầu, ánh mắt rơi trên cái hộp gỗ trong lòng. Đây là một cái hộp gỗ loại khắc hoa kiểu cũ, nhìn qua là biết đồ cổ, như là một cái hộp trang điểm, nhưng Diệp Thiếu Dương chú ý tới trên mặt trước, có một dấu ấn lõm xuống, là một chữ “Vạn”, mới biết được cái hộp gỗ này thì ra là pháp khí.

Công năng tám phần tương tự cái hộp đồng kia trong tay Lưu Minh, là vì ngăn cách khí tức trong ngoài hộp gỗ.

Lý Tố Chân một tay đè dấu ấn chữ “Vạn” trên hộp gỗ, tay khác sờ ở bên dưới, gạt một phen, chỉ nghe một tiếng ‘rắc’, hộp gỗ mở ra. 

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương đều tò mò ghé tới nhìn, chỉ thấy bên trong là một tập ảnh chụp cùng thư, phía dưới cùng còn có một túi vải loại nhỏ, nhìn qua như là túi thơm.

Lý Tố Chân đem ảnh chụp lấy ra trước, cầm lấy tấm đầu tiên, đưa đến trước mắt bắt đầu xem, trên mặt hiện ra nét phức tạp.

“Tôi của năm đó.” Lý Tố Chân nói xong, đưa tay sờ sờ mặt mình: “Tất cả đều thay đổi rồi.” 

Diệp Thiếu Dương ghé tới nhìn, là một tấm ảnh chụp đen trắng, bên trên là một cô nương mặc áo khoác vải nỉ màu đỏ, đứng ở trong bụi hoa, mặt hướng lên trời, mi thanh mục tú.

Tuy không tính là mỹ mạo bao nhiêu, nhưng cũng cho người ta một loại cảm giác thanh tú.

Tạ Vũ Tình cũng ghé lên nhìn, rồi khen: “Rất khó nói nha, năm đó không có chỉnh sửa ảnh, cũng không có máy ảnh làm đẹp lên, khi đó mới là mỹ nữ thật sự.” 

Lý Tố Chân cười cười nói: “Đây là Hạng Tiểu Vũ chụp cho tôi, niên đại đó chúng tôi hầu như không có cơ hội chụp ảnh, Tiểu Vũ sư huynh có một bộ máy ảnh đứng từ Hongkong mang đến, rất nhiều cô nương đều quấn quít lấy hắn chụp ảnh, hắn rất ít đáp ứng, chỉ chụp cho mấy người chúng tôi.”

Nói xong lật tấm ảnh thứ hai, là một nam tử, mặc áo gió, lấy ao hoa làm bối cảnh, đứng ở giữa đất tuyết, tóc hơi chải về phía sau, đeo một cái kính mắt gọng vàng, đứng hiên ngang.

“Đây là Tiểu Vũ sư huynh, mấy người xem, có phải rất đẹp trai hay không?” 

“Tiểu sư thúc của ta đúng là đẹp trai!” Lý Đồng tán dương: “Không riêng gì đẹp trai, ta nghe sư phụ bọn họ nói, tiểu sư thúc năm đó phi thường có tài hoa, pháp lực cao cường, vạn pháp giai thông, nếu không chết mà nói, hắn nhất định sẽ là người đứng trên giới pháp thuật, thật sự là quá đáng tiếc.”

Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương âm thầm bĩu môi.

Lý Tố Chân vuốt ve người trên ảnh chụp, lâm vào trong hồi ức thật sâu. Lý Đồng chờ thật sự sốt ruột, nhịn không được hỏi: “Tiền bối, tiểu sư thúc của tôi rốt cuộc chết như thế nào?” 

Diệp Thiếu Dương âm thầm nhíu mày, cảm thấy Lý Đồng không nên ở thời điểm người ta nhớ lại mở lời quấy rầy.

Lý Tố Chân hít sâu một hơi nói: “Đúng vậy, nhiều năm như vậy qua đi, tôi vẫn canh cánh trong lòng, để mấy người chê cười rồi. Chúng ta nói chính sự.”

Nói xong lại từ phía dưới hộp gỗ rút ra một tấm ảnh chụp, là một tấm ảnh bốn cô nương chụp chung. 

“Đây là ảnh bốn chúng tôi chụp chung, hiện tại, chỉ có tôi và Ngô Tang còn sống.”

Ngô Tang? Diệp Thiếu Dương lập tức nhớ tới là ai, ở trên ảnh chụp tìm một phen, quả nhiên đã tìm được Ngô Tang.

Xem ra Lý Tố Chân còn chưa biết tin Ngô Tang chết, Diệp Thiếu Dương hướng Tạ Vũ Tình nháy mắt, tạm thời vẫn là không nên nói cho bà ấy biết. 

Lý Tố Chân nói: “Bốn chúng tôi, cùng Tiểu Vũ sư huynh là chung một xã đoàn, chúng tôi trên danh nghĩa là võ thuật xã, thật ra tu luyện là pháp thuật... Ngô Tang là sư muội của Tiểu Vũ sư huynh, hai bọn họ là cùng nhau, hai cô nương khác, một người cũng là pháp sư, một người khác không phải pháp sư, nhưng vừa khéo là nữ mệnh Mèo, bởi vậy bị Tiểu Vũ sư huynh tìm tới...”

Tạ Vũ Tình nghe đến đó, thật sự nhịn không được chen vào một câu: “Cái gì là nữ mệnh Mèo?”

“Năm Hổ nếu là năm nhuận, cô nương sinh vào ngày 29 tháng 2, chính là nữ mệnh Mèo, là trời sinh linh môi giới chất, có thể thông linh.” 

“Còn có loại cách nói này? Ngày 29 tháng 2, bốn năm mới có một lần, còn cần là năm Hổ, vậy là... Tôi tính không nổi, tóm lại loại tỷ lệ này cực nhỏ nhỉ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play