*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Diệp Thiếu Dương thầm than một tiếng, đứng phắt dậy, chui vào kẽ hở giữa hai người, tay trái tạo thành pháp quyết vỗ vào mặt nam tử. Nam tử cười lạnh một tiếng, giơ tay lên đối đầu với Diệp Thiếu Dương. Hai bàn tay vừa chạm nhau, Diệp Thiếu Dương liền thay đổi chưởng hình, hai ngón thực trung nhị (1) điểm thẳng vào lòng bàn tay của gã, tay phải nắm thành quyền đấm thẳng vào mồm nam tử.

(1) Thực trung nhị: một thủ ấn thường thấy, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại chĩa thẳng, các ngón tay khác khép vào lòng bàn tay.

Nam tử theo bản năng hé miệng, Diệp Thiếu Dương chớp lấy thời cơ, mở lòng bàn tay, nhét "Thiên Địa Sinh Tử Khấu" vào mồm gã. Tay phải vừa nhấc, một tờ linh phù dán thẳng lên mồm nam tử, cao giọng niệm chú:

"Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp!"

Một luồng tử khí hiện lên trên mặt nam tử nhưng rất nhanh bị gã ép xuống, khóe miệng nhếch thành một nụ cười dị thường. Nhất thời, Diệp Thiếu Dương cảm thấy có một cỗ yêu lực cường đại xâm nhập vào trong thân thể mình, sắc mặt hắn trầm xuống, nhanh chóng niệm Định hồn chú rồi tạo ra một luồng cường khí khác trong cơ thể, chống trả lại luồng yêu khí.

Thiên Địa Sinh Tử Khấu đã bắt đầu phát huy thần lực, hòa tan từng chút vào tu vi cường đại trong cơ thể con yêu.

"Diệp Thiên sư, quả nhiên pháp lực cao cường.". Diệp Thiếu Dương ý thức được bên trong người nam tử có một thanh âm lạnh như băng vang vọng, lập tức hừ một tiếng, trả lời: "Quỷ phó Thất lão yêu?"

"Làm sao ngươi phát hiện ra ta?"

Diệp Thiếu Dương biết nó đang dùng ngôn ngữ để phân tán tư tưởng của mình, không trả lời, chỉ tập trung ý thức niệm Thiên Địa thần chú, gia tăng thần lực của Thiên Địa Sinh Tử Khấu.

Lão Quách cảm thấy sức mạnh khống chế thân thể mình đang từ từ tan ra, hồn phách đã quay trở lại, muốn cắn đầu lưỡi, thế nhưng sức lực vẫn còn kém một chút.

Tiểu Mã cũng cảm giác nữ thi đang bóp cổ mình giảm lại lực đạo, cậu lập tức cầm lấy cổ tay, cố sức kéo nó ra ngoài.

Bên kia, nam tử tuy dựa vào yêu lực ngăn cản Diệp Thiếu Dương nhưng tự thân đã bị thần lực Thiên Địa Sinh Tử Khấu ăn mòn, nó căn bản không ngờ tới Thiên Địa Sinh Tử Khấu do Diệp Thiếu Dương luyện chế lại có uy lực mạnh mẽ như vậy, chưa kể nó còn phải chia nhỏ yêu lực để khống chế thân thể lão Quách và hai tay của nữ thi.

May là tu vi của nó cao nên vẫn còn trụ được cho tới bây giờ, thế nhưng dần dần cũng có chút không chịu nổi, biểu tình trên mặt càng lúc càng khó coi.

Tiểu Mã nhanh chóng với tay kéo vô lăng, chiếc xe đổi hướng, nữ thi lập tức lộn nhào, nằm trên đùi của cậu, hai tay cậu nắm cổ nàng. Diệp Thiếu Dương lại nằm đè lên thi thể nữ thi, một tay vẫn đối chưởng với nam tử, tay kia đè xuống Quỷ Môn của gã.

Mọi người trong xe lúc này nằm chồng lên nhau, cộng thêm lão Quách vẫn không hề nhúc nhích, chỉ có ô tô vẫn đang chạy tăng tốc, hướng về phía vách núi, 20 mét, 10 mét, 5 mét…

Hai mắt lão Quách nổi lên sự phẫn nộ, giây phút đó, y chợt đột phá một tầng ràng buộc, cố sức cắn đầu lưỡi, cả người tê rần, cảm giác bị khống chế lập tức biến mất, dồn hết sức lực đạp phanh, nắm chặt tay lái.

"Kétttttttttttt…"

Một tiếng thắng chói tai vang lên, ô tô đang đứng bên bờ vực vách núi lập tức chuyển hướng, rẽ sang bên trái, ngừng lại, bánh phải sau lơ lửng trên bầu trời.

"Bà ngoại nó, suýt chút nữa chết không toàn thây.". Lão Quách giơ tay lau mồ hôi, đột nhiên nghe thấy một tiếng "Xoạt", vội vàng quay đầu, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây ngốc:

Trên trán nam tử có một vết rách, da đầu từ từ nứt ra, mấy giây sau, thân thể trông như ve sầu thoát xác, lớp da toàn thân rách toạt, tiếp theo là những khớp xương gãy tạo thành âm thanh “Răng…rắc…”, toàn bộ đầu của gã chẻ làm đôi, máu đen bắt đầu chảy ra, óc não bắn tung tóe, cư nhiên lại có một cái đầu lâu chui ra ngoài! 

Cái đầu lâu này trông không khác xương đầu người là mấy, chỉ có cái mồm rất dài và nhỏ, hai hàm răng nanh sắc nhọn không ngừng khép mở, một chút dịch xanh biếc dính trên hai hàm răng nhễu nhão chảy ra, rung rung lắc lắc chui khỏi lớp da người. Bên dưới đầu nó không hề có chân và thân thể, chỉ có vô số những xúc tu như vòi bạch tuộc múa may uốn lượn, cố sức chống đỡ cơ thể.

Không đợi mọi người nhìn rõ ràng, đầu lâu kia rốt cuộc cũng đã rời khỏi lớp da, tông nát cửa sổ xe bay ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy cả người buông lỏng, không chút suy nghĩ, mở cửa xe đuổi theo. Hắn nhanh chóng rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, cao giọng niệm chú: "Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, càn khôn vô cực, đạo pháp vô biên!"

Sau đó ném Thất Tinh Long Tuyền Kiếm về phía trước.

Một đạo tử quang xẹt qua đầu con quái vật, mạnh mẽ chém nó thành hai khúc, rơi xuống mặt đất.

Một bóng quỷ ảnh mông lung từ thân thể nó bốc lên, bay về phía xa xa. Diệp Thiếu Dương vốn cách đó khá xa, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lại bị ném ra ngoài, nhất thời trong tay không còn pháp khí lợi hại, chỉ có thể trừng mắt đứng nhìn quỷ ảnh bay đi mất.

Pháp lực trong cơ thể hắn cũng đã tiêu hao hết, ngồi bệt xuống đất há mồm thở dốc.

Tiểu Mã và lão Quách lục tục xuống xe.

"Con mẹ nó, suýt chút nữa bị bóp cổ chết, thi thể đã chết hai lần còn bóp cổ người được, thật là éo thể tin nổi!". Tiểu Mã oán hận nói, đi về phía Diệp Thiếu Dương: "Tiểu Diệp tử, cậu sao rồi?"

"Để tôi điều tức đã, đừng quấy rầy tôi, các người muốn làm gì thì làm!". Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi dưới đất, điều tức một vòng chu thiên, khôi phục hơn một nửa pháp lực, mở mắt, cố sức hít khí, nhìn ngắm xung quanh.

Quỷ khí đã tan hết, chỉ còn lại con đường trên sườn núi, thế nhưng phong cảnh đã thay đổi.

Tiểu Mã và lão Quách ngồi xổm xuống quan sát thi thể yêu quái, tò mò đánh giá. Tiểu Mã nghe tiếng bước chân của Diệp Thiếu Dương, quay đầu lại kêu lớn: "Tiểu Diệp tử, cậu có sao không, mau đến xem đi, đây rốt cuộc là cái thứ gì?"

Diệp Thiếu Dương đi tới quan sát, thi thể của yêu quái trên mặt đất nhìn trông như là một con sứa, vô số xúc tu cắm vào một cái đầu, bất quá cái đầu này lại là một cái đầu lâu rỗng tuếch, nhìn qua chẳng thấy gì là kinh khủng quái dị.

"Tôi còn không biết nó là yêu quái gì!". Diệp Thiếu Dương lấy tay chống cằm, nói rằng: "Có thể nó đến từ quỷ vực, không phải ở tại nhân gian!". Nghĩ như vậy, trong lòng càng cảm thấy rất đỗi kỳ quái, một yêu vật quỷ vực, tại sao lại muốn đến nhân gian quấy phá?

"Thế nó đã chết chưa?". Tiểu Mã hỏi.

"Yêu đã bỏ xác, hồn phách bay đi mất!". Diệp Thiếu Dương đáp: "Đây đúng là một con quỷ yêu."

Lão Quách đưa Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cho Diệp Thiếu Dương, nhíu mày: "Thì ra là như vậy, bảo sao ta cứ thấy ảo giác tường quỷ vô cùng vô tận, còn tưởng là quỷ khấu hạ xuống nhân gian, hóa ra cái con này luôn đi theo chúng ta, thả ra quỷ khí, chế tạo ảo giác, chỉ cần còn nằm trong cự ly đèn xe, nó vẫn còn có thể chế tạo ra muôn vàn ảo cảnh, kết quả làm thành như vậy!"

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn y: "Đệ mà phát giác muộn như huynh thì giờ chúng ta đang phơi xác dưới vách núi rồi!".

Lão Quách cười rộ lên, nói rằng: "Hà hà, tiểu sư đệ, sao lúc đó đệ nhìn ra được vậy?"

"Đệ không thấy, đệ cũng như huynh thôi, nếu không phải là quỷ khấu hạ xuống dương gian, vậy thì chỉ còn là một thứ khác. Hơn nữa đệ có dán phù trên mui xe, lẽ ra quỷ khí không thể tiến nhập vào trong xe, như vậy, chỉ còn lại một lời giải thích, chính là con quỷ đó đang ngồi trong xe, vẫn một mực theo chúng ta từ nãy đến giờ, không ngừng chế tạo ảo giác.”.

“Sau đó, đệ chợt nghĩ tới nam tử kia, cho nên kêu huynh liên tục lái xe, đệ chỉnh gương chiếu hậu nhắm ngay gã, phát hiện ra mỗi lần chúng ta đến ngã rẽ - cũng chính là lúc xuất hiện ảo cảnh, mi tâm của gã cũng hiện lên một tầng sáng đen."

Tiểu Mã trầm ngâm trong chốc lát, nói rằng: "Nói vậy thì, nó đã âm mưu từ lúc bắt đầu tang lễ?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play