*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nam tử vốn đang muốn khai quan, vội vàng gật đầu: "Khai quan, mau khai quan, ta cho cậu tiền! Muốn bao nhiêu cũng được!"

Diệp Thiếu Dương thở dài, tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ đều rất to lớn, đến con mình đã chết mà họ vẫn còn chấp mê đến như vậy. Hắn lập tức leo xuống hố mộ, lão đạo sĩ còn đang đứng bên cạnh hố mộ, hoa tay múa tay chỉ huy người phóng hỏa. Vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lão liền lớn tiếng quát mắng: "Không thể khai quan, cương thi mà chui ra, chúng ta sẽ không còn sống sót!"

Diệp Thiếu Dương không thèm để ý đến lão, đoạt lấy cây búa từ trong tay người khiêng quan, nhảy vào phần mộ, lần lượt rút bảy cây đinh trên nắp quan tài lên. Đinh quan tài vốn là vật linh mẫn, hắn lại định thi triển pháp thuật Mao Sơn, lấy tay rút cho nhanh gọn lẹ, thế nhưng làm như vậy trông có vẻ ảo diệu quá, hắn cũng không muốn tiêu hao pháp lực cho chuyện này.

Diệp Thiếu Dương dùng búa rút một hơi bảy cây đinh xong thì đứng vào một bên, tay phải ấn nắp quan tài, miệng thì thầm niệm chú, kêu một tiếng: "Khởi!"

Hắn vung tay, nắp quan tài bật tung, bay sang một bên.

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nhìn vào trong quan tài.

Một cô gái trẻ mặc áo liệm, tóc dài xõa vai từ trong quan tài chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, khóe môi nhếch thành một nụ cười, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiếu Dương.

"Trá thi! Chạy mau!"

Lão đạo sĩ thét lớn rồi dẫn đầu bỏ chạy. Do hoảng hốt nên lão không nhìn đường, đạp ngay vào một tảng đá lớn, kêu lên thảm thiết, lăn lông lốc xuống sườn núi, đau đến mức ngất xỉu tại chỗ.

Một vài kẻ trong đám người đưa ma cũng nhát gan chạy theo, vài kẻ còn lại thì hiếu kỳ nhìn xem tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ lui đến ven đường sườn núi, hồi hộp chờ đợi.

"A Đa, con chưa chết! Lại bế con ra đi!”. Thiếu nữ ngồi trong quan tài nhìn phụ thân hờn dỗi.

Nam tử kia nghe xong liền phục hồi tinh thần, nhanh chóng chạy tới bế nữ nhi từ trong quan tài đem ra ngoài, ôm vào lồng ngực, đau đớn khóc nấc.

Diệp Thiếu Dương lui trở về hố mộ, Tiểu Mã vội vàng chạy đến gần, hỏi hắn: "Tiểu Diệp tử, có thật là người chết sống lại không?"

Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu: "Cậu nghĩ có không, nằm trong quan tài lâu như vậy, người sống cũng sớm đã chết."

"Vậy thì...". Tiểu Mã nhìn thiếu nữ đang sống sờ sờ dựa vào vai phụ thân, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiếu Dương rồi mỉm cười đầy thâm trầm, trong lòng cậu chợt có chút run sợ.

Diệp Thiếu Dương nhìn ánh mắt cô gái, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là loài yêu nào?"

Trong mắt thiếu nữ hiện lên một tia sắc bén nhưng rất nhanh đã đổi thành bộ dáng đáng thương, nói rằng: "Anh nói gì em không hiểu? A Đa, những người này là ai? Con sợ…”.

Nam tử vừa nghe xong liền buông nữ nhi xuống, xoay người, che chở cho nữ nhi, hung hãn mắng Diệp Thiếu Dương: "Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì, nữ nhi của ta đâu có động chạm gì ngươi, dựa vào cái gì mà bảo nó là yêu?"

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng lắc đầu: "A thúc, con gái của ông đã chết rồi, một yêu linh vừa chui vào thi thể nàng ấy, nếu ông không tin, tôi có thể chứng minh cho ông xem!”.

"Nói bậy nói bạ, ta không cần ngươi chứng minh! Nó là con gái của ta, chuyện nhà ta không cần ngươi lo, các ngươi mau cút đi!". Nam tử nhặt từ dưới chân lên hai khối đá, đứng che trước người bảo vệ con gái, đối mặt với ba đại nam nhân, ông vẫn kiên cường, không chút sợ sệt.

Lão Quách thở dài: "Thương thay tấm lòng của cha mẹ, tiểu sư đệ, người này hiện giờ chỉ biết đến mỗi con gái mình, đệ có nói cũng vô ích, mau nghĩ biện pháp!”.

Lão Quách vừa nói xong thì thiếu nữ kia liền nhếch miệng mỉm cười với Diệp Thiếu Dương, há to mồm, thè ra "Đầu lưỡi" nhiễm đầy máu, chậm rãi quệt vào cổ của nam tử.

Diệp Thiếu Dương chợt thẫn thờ, cái vật kia thực chất không phải là đầu lưỡi, trông nó như một cái vòi, mắt thấy nó sắp chọc vào cổ nam tử, Diệp Thiếu Dương lập tức xông lên, miệng hô to: "Mau tới hỗ trợ đưa vật cản ra ngoài!"

Tiểu Mã ngẩn ra, lập tức chạy ầm ầm về phía nam tử. Một người thể trọng hơn một trăm ký, thân thể như một quả tạ tông vào một người bình thường, đã trực tiếp ủi bay người bình thường về phía trước. Tiểu Mã sau đó nhảy tới đè nam tử xuống đất, miệng thì thào nói rằng: "Đại thúc, đắc tội a!"

Lão Quách cầm Tảo Mộc Kiếm vòng ra phía sau thiếu nữ: "Khụ khụ, ta cản phía sau!"

"Muốn chết!". Thiếu nữ lập tức biến sắc, giang hai cánh tay đánh về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lách mình né tránh, không lùi mà tiến, nhấc tay, nhanh như tia chớp nắm lấy cánh tay trái thiếu nữ, lòng bàn tay hắn cầm một Đấu mực quấn một đạo hồng tuyến lên cổ tay thiếu nữ. Thiếu nữ hú lên quái dị, tay kia lập tức đâm vào người Diệp Thiếu Dương, thế nhưng lại bị hắn nắm lấy. Hắn kéo Đấu mực và dây hồng tuyến qua, quấn luôn cái tay không yên vị kia của nàng.

Hai tay bị trói, thiếu nữ cơ bản mất đi năng lực phản kháng. Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, Diệp Thiếu Dương không để ý đến thiếu nữ giãy giụa, cầm Đấu mực quấn vòng quanh người thiếu nữ. Chỉ chốc lát sau, cả người thiếu nữ đã quấn đầy hồng tuyến, nhìn qua trông như một xác ướp, tứ chi không thể động đậy, tựa như một con sâu đang ngọa nguậy thân thể, dùng ánh mắt thương hại nhìn nam tử, khóc lóc cầu cứu.

Nam tử đã bị Tiểu Mã đè xuống đất, trên lưng cõng hơn một trăm cân, tất nhiên không thể nhúc nhích.

"Đừng mà, thả nó ra đi! Ta cầu xin các người!". Nam tử vẫy vẫy hai tay, lạc giọng khóc.

Diệp Thiếu Dương không quan tâm, dùng bút chu sa vẽ vào lòng bàn tay một hình Thái Cực Ấn, một chưởng vỗ vào Thiên Linh Cái (1) của thiếu nữ, nhất thời yêu khí bay tán loạn, thiếu nữ đảo cặp mắt trắng dã, thân thể mềm nhũn, nằm xuống đất bất động.

(1) Thiên Linh Cái: Xương đỉnh đầu của người hoặc động vật. Còn có một nghĩa khác là Thiên Linh Thai Nhi ( người Thái gọi là Kumanthong) – muốn biết thêm nghĩa thứ hai xin hãy tra google.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn nam tử, nói: "Tôi cho ông xem, con gái ông rốt cuộc là gì!". Hắn vừa nói, tay trái vừa tách mái tóc thiếu nữ ra, hai ngón tay phải kẹp một đồng tiền Ngũ đế, rạch từ đỉnh đầu xuống phía dưới, da đầu nàng tự động tách sang hai bên, lộ ra một đống máu thịt đỏ tươi.

Tình cảnh có chút kinh tởm, đến cả nam tử cũng ngưng gào thét, trợn to hai mắt, ngây ngốc nhìn.

Diệp Thiếu Dương rạch da đầu cho đến vị trí mi tâm, buông tiền Ngũ đế xuống, hai ngón tay đè lại huyệt Thiên môn trên đỉnh đầu thiếu nữ, bắn ra một luồng khí tiến nhập vào trong cơ thể nàng, tìm kiếm…

Đột nhiên sắc mặt hắn trầm xuống, hét to, mạnh mẽ giơ cánh tay, kéo một vật gì đó dài như rắn trong người thiếu nữ ra ngoài, ném xuống đất.

Thứ này cả người nhễ nhại máu, vừa rơi xuống đất, lập tức giãy giụa thân thể, bò đi, nỗ lực chạy trốn.

Diệp Thiếu Dương bấm vào thất thốn của nó khiến nó không thể động đậy, nhất thời mọi người xung quanh đều trợn mắt nhìn nó. Nam tử lúc nãy cũng không còn vật vã gào thét nữa.

Tiểu Mã vỗ vỗ vai của ông, nói r4ằng: "Ông cũng thấy đấy, người bình thường sao có thể có thứ này, Aizzz, tôi thả ông ra, chúng ta cùng nhau xem, đừng náo loạn đó!". Nói xong Tiểu Mã đứng lên, buông tha cho ông.

Nam tử thật sự không gây chuyện nữa, cùng Tiểu Mã đi tới quan sát cái vật uốn éo, ngơ ngác đánh giá: Vật này vừa to vừa nhỏ, đầu to là một cái khoanh tròn, bên trong chứa đầy máu huyết lẫn lộn, trông như là bị cắt từ một thứ gì đó.

Diệp Thiếu Dương mạnh tay đè xuống, vật kia cố sức ngọ nguậy vài cái, sau đó hoàn toàn mềm nhũn, từ phía "Đầu" xịt ra một dòng máu đen.

"Tiểu Diệp tử, đây là thứ gì?". Tiểu Mã lập tức bịt mũi: "Tanh quá đi!"

Diệp Thiếu Dương nhíu mày quan sát, nói: "Trông như một cái vòi, chỉ nhìn một vật, tôi cũng không biết chân thân của nó ra sao, chỉ có thể xác định, nó rõ ràng là một con yêu quái!”.

Lão Quách cả kinh nói: "Trời ơi, sao lại như vậy? Chỉ là vòi của một con yêu mà vẫn có thể đơn độc thành yêu, chiếm thân hại người, vậy tu vi thật của nó… còn mạnh đến mức nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play